Mục lục
Gia Phụ Hán Cao Tổ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hi tới nước Đại không lâu, nhưng ông ta sớm đã thực thi quyền lực của mình, quan lại dưới 2000 thạch trong nước Đại đa phần do ông ta đảm nhiệm. Mà các đại thần còn lại phần lớn cũng thân cận với ông ta.

Nhưng ngày hôm đó, quần thần sau khi vào vương cung lại hoảng sợ vô cùng.

Bởi vì không ngờ Trần Hi lại ngồi trên vương vị nhìn bọn họ, thường ngày bọn họ triều nghị cũng trong vương cung, nhưng Trần Hi ngồi ở mé trái vương vị, nếu ngồi vào đó, bằng với tạo phản. Mà trong vương cung lúc này đã tập trung không ít người, những người này không mặc quan phục, phần đông là môn khách của Trần Hi, phân ra ngồi hai bên ông ta, chiếm cứ vị trí của quần thần.

Đám quần thần chưa chắc đã coi quần thể môn khách do du hiệp tạo thành này ra gì, mà đám môn khách cũng chưa chắc xem trọng những "kẻ ăn thịt" kia.

Vừa đi vào vương cung, Đại thái phó mặt tái dại, đưa tay ra chỉ Trần Hi ngồi ở thượng vị:" Ngươi có tài đức gì mà dám ngồi ở vương vị chứ? Còn không mau xéo xuống!"

Trần Hi bị mắng cũng không giận, cười khà khà nói:" Chuyện có thay đổi, mời chư vị ngồi xuống nghe ta nói."

Hiển nhiên thái phó không muốn nghe, ông ta xoay người muốn đi, nhưng bị mấy mông khách chặn lại, đám mông khách này tay cầm kiếm sắc, ánh mắt hung tàn. "Trước mặt môn khách nhục mạ chúa công, ngươi biết kết cục là gì không?"

"Hưởng bổng lộc quân vương nhưng làm chuyện bất trung với quân vương, các ngươi có biết kết cục là gì không?" Thái phó không hề sợ, tiếp tục mắng to:

Đám môn khách ùn ùn kéo tới, tức thì chém thái phó thành mấy đoạn, thái phó không ngừng, ông ta chửi cho tới tận lúc chết đi.

Có vết xe đổ của thái phó, các vị đại thần khác run lẩy bẩy, không dám phản kháng, run rẩy ngồi ở chỗ cuối.

Trần Hi cười nói:" Ta từ nhỏ ngưỡng mộ Tín Lăng Quân, chỉ hận mình có cơ hội được đích thân đi theo ông ấy, nếu có thể gặp Tín Lăng Quân, ta thậm chí nguyện ý làm nô phó dắt ngựa cho ông ấy ... Sau khi lớn lên, ta bắt đầu học theo Tín Lăng Quân, chân thành đối đãi với các mông khách của ta, chưa từng có hành vi thiếu cung kính, coi môn khách như bằng hữu, khiêm tốn cung kính, hạ mình đối đãi."

"Chư vị thấy có đúng không!"

Đám môn khách nối nhau phụ họa.

Trần Hi lại nói:" Tín Lăng Quân năm xưa bị huynh trưởng nguy kỵ, u uất bất đắc chí, nhưng vì bảo vệ quốc gia của mình mà một lòng tác chiến với Bạo Tần."

"Ta nghe có người nói: Lưu Bang là tên tiểu nhân không giữ tín nghĩa, hắn vốn là Hán vương, nhưng thôn tính quốc gia người khác. Hàn vương, Sở vương, Triệu vương đều từng vì hắn mà lập công hãn mà. Vậy mà hắn cầm tù Sở vương, xua đuổi Hàn vương, diệt nước Triệu."

"Lưu Bang sở dĩ có địa vị hôm nay hoàn toàn là do các chư hầu tương trợ, nhưng sau khi thành công, hắn lại diệt trừ những người đó."

"Ta quyết định vì thiên hạ diệt trừ Lưu Bang, khôi phục quốc gia các chư hầu, lấy chính lễ của triều Chu để phò tá thiên hạ, chư vị thấy sao?"

Đám môn khách tức thì sục sôi, nối nhau hô to:" Nguyện lòng theo chúa công."

Trong tiếng hô của bọn chúng, các đại thần run rẩy, sợ hãi cúi đầu, không nói một lời."

"Ta bất tài, nguyện ý tạm lĩnh Đại vương, diệt trừ Lưu Bang."

Cứ như thế Trần Hi tự lập làm Đại vương, lại vội vàng an bài một loạt chức vị, đem môn khách của mình gài vào các vị trí trọng yếu. Sau đó ông ta đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.

"Nếu như Lưu Bang biết tình hình đất Đại, ắt sẽ suất lĩnh đại quân tới tấn công, đất Đại ta sĩ tốt đông, nhưng không đủ lương thực, mời các vị gom đủ quân lương cho ta ở hai đất Triệu Đại, để đối phó với Lưu Bang."

Đám môn khách vâng lời.

........... .............

"Các ngươi muốn làm gì? Xin tha mạng ~~"

"Cầu xin ngài đừng lấy đi, nhà tiểu nhân có bốn đứa bé, cầu xin ngài tha ~~~~"

"Cầu xin các vị tướng quân, mẹ ta bệnh nặng, trong nhà chỉ có chút lương thực ấy thôi, cầu xin ngài ...."

"Buông nàng ấy ra !!!! Quân cầm thú!!!"

"Liều với bọn chúng đi!"

"A phụ!!"

"Hu hu ~~~ a mẫu ~~~~"

Biện pháp quân Đại gom lương thực rất đơn giản, nếu quốc khố không có lương thực, vậy thì đi cướp từ dân gian. Bách tính vừa mới trải qua bao nhiêu chiến sự, đang phục hồi trong khổ nạn, lại trải qua một cơn ác mộng không cách nào diễn tả được.

Đại vương mặc y phục xa hoa đẹp đẽ, mời quần thần môn khách, muốn tiến thêm một bước lôi kéo bọn họ, cũng coi như một nghi thức đăng cơ đơn giản. Trước khi khởi sự, ông ta phá hỏng đường xá hai vùng Triệu Đại, đám người Lưu Bang muốn đánh tới ít nhất phải ba bốn tháng.

Đại vương say lướt khướt cười lớn, nâng chén rượu tinh xảo, kể một câu chuyện cười không hề buồn cười, đám tân khách phía dưới cười rộ lên. Đám người nâng chén chúc mừng, Đại vương cầm chén rượu uống mỹ tửu ừng ực, rượu tràn qua râu ông ta ...

Tí tách ...

Máu nhỏ xuống mặt đất, đôi mắt ông già dại dần đi, hai tay đặt trên đá mài bị chặt đứt, trong cổ họng bị rạch máu nhỏ ra từng giọt, từng giọt, từng giọt như mãi mãi không hết. Ở bên cạnh ông ta, mấy đứa bé chưa lớn ngã trong vũng máu, quân Đại vác lương thực từ trong kho vội vã nhảy qua bên cạnh họ.

Nhạc giả của Đại vương bắt đầu vì ông ta mà diễn tấu, nghe nói chỉ những chư hầu vương mới được nghe mà thôi. Đại vương vô cùng hưởng thụ, ăn thịt trâu luộc chín trước mắt, tất cả môn khách đều có món ngon trước mặt. Giống như Tín Lăng Quân, ông ta đem thịt chia đều cho tất cả môn khách, không sót một ai. Đại vương lễ hiền đãi sĩ, tất nhiên được đám mông khách hò reo ủng hộ, bọn chúng lớn tiếng chúc mừng Đại vương, cả đám tức thì cười lớn.

"Ha ha ha ha ~~~~"

Điên điên khùng khùng, nữ nhân trần truồng phát ra tiếng cười chói tai, ôm thi thể không toàn vẹn của đứa bé, tóc tai nàng bù xù, ngửa đầu lên, bộ dạng như cuồng ma.

Có lẽ mục đích ban đầu của Trần Hi là mau chóng chuẩn bị lương thực, giằng co với Lưu Bang, nhưng đám tướng lĩnh của ông ta hiển nhiên không nghĩ thế, được chủ nhân cho phép, bọn chúng mặc sức làm càn ở hai vùng Triệu Đại. Cướp bóc lương thực, sát hại bình dân, gian dâm nữ nhân, thú tính của con người một khí thoát ra, hậu quả vô cùng đáng sợ.

Toàn bộ hai vùng Triệu, Đại tức thì thành địa ngục nhân gian.

Mà tất cả những điều đó, chỉ có một đoạn thế này trên sử sách :" Tháng chín, đám Toại và Vương Hoàng làm phản, tự lập Đại vương, cướp bóc Triệu Đại."

Tin tức Trần Hi làm phản, tự lập làm vương nhanh chóng lan đi, cho dù là Lưu Bang sớm có dự liệu với chuyện này cũng nói không ra lời. Trần Hi thuộc nhóm người đi theo ông ta, Lưu Bang rất thân với Trần Hi, cho dù không ân sủng như với Yến vương, cũng tự nhận chưa từng bạc đãi Trần Hi.

Khi Lưu Bang phái người đi tra môn khách của Trần Hi cũng đã nhận ra chuyện không ổn rồi, nhưng khi Trần Hi thực sự tạo phản, Lưu Bang vẫn thấy ngực nhâm nhẩm đau.

Vì sao chứ?

Vì sao lại làm như thế?

Lưu Trường không nghe được tin tức này, nhưng biến hóa trong cung gây ra sự chú ý của nó. Một khi có gió lay cỏ động gì ở bên ngoài, không khí trong cung sẽ hoàn toàn khác, đám hoạn quan sẽ trở nên càng thêm cẩn thện, đi lại không thấy cái đầu bọn họ đâu, mà người lớn thì cũng biến mất hết, Lưu Trường không thấy họ.

Bất kể là a phụ hay là a mẫu, đột nhiên không còn tìm thấy họ nữa, trong Tiêu Phòng Điện trống không, chỉ còn lại mỗi mình Lưu Trường.

Nhìn thế cục như vậy, Lưu Trường rất nhanh hiểu ra, khẳng định là Trần Hi tạo phản rồi, mà sau đó xảy ra một chuyện càng chứng minh lời đó.

(*) Tín Lăng Quân : Ngụy Vô Kỵ một trong Chiến Quốc tứ công tử, là người anh hùng nhất, khi ông chết quân Tần mới đánh được Triệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK