"Loan Bố! Còn không mau đưa hậu lễ ta chuẩn bị lên." Lưu Trường cười tươi rói, cung kính đứng trước mặt Trần Bình, không nhìn ra mấy ngày trước nó một mực đòi nấu người ta. Đồng thời trên mặt Trần Bình chẳng có lấy chút kinh ngạc nào, mấy chữ thản nhiên trước vinh nhục, Lưu Trường không nhìn thấy trên người Cái công, nhưng lại nhìn thấy ở Trần Bình. "Trọng phụ, quả nhân nên sớm tới báo đáp ngài mới đúng, chỉ vì nước Đường sự vụ bộn bề, không bỏ thời gian tới bái kiến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.