Lưu An khom người vái dài, từ biệt Phù Khâu Bá, dẫn mọi người rời thư phòng, vừa ra ngoài thì gặp Lưu Dĩnh Khách. "An, lão sư của ta là hiền nhân nổi danh thiên hạ, cháu không được bất kính với ông ấy." Lưu Dĩnh Khách nhìn năm thằng nhãi này liền không yên tâm: "Trọng phụ, cháu tới thỉnh giáo học vấn, không hề vô lễ." Lưu An đột nhiên nghĩ ra cái gì, cười rất tươi, kéo tay Lưu Dĩnh Khách đi vài bước, nói:" Trọng phụ, thực ra lần này cháu tới đây là phụng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.