Lại một lần triều nghị nữa, Trần Bình vừa mới xuống xe ngựa liền cảm thụ được sự khác biệt. Bình thường ông ta xuống xe ngựa, nhất định sẽ có quần thần tới bái kiến, nhưng lần này, ông ta nhìn thấy từng vẻ mặt chỉ dám giận mà không dám nói, quần thần căm hận nhìn ông ta, không một ai tới chào hỏi. Trần Bình vẫn bình tĩnh như cũ, hai mắt khép hờ, một mình đứng bên, đợi mở cửa. "Ha ha ha, Trần hầu ..." Vương Lăng đi tới bên cạnh Trần Bình :" Ông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.