Khi bọn họ đang muôn vàn cảm khái, Lưu Tường chỉ cảm thấy trong xương cốt mình có thứ gì đó bỗng nhiên thức tỉnh, nó lập tức quỳ gối khóc lóc trước mặt bọn họ. "Hả? Có chuyện gì vậy? Ngươi khóc cái gì thế?” "Trọng phụ à! Chúng cháu ở chỗ này được ăn uống no say, nhưng cháu lại nhớ tới tình cảnh quần áo không đủ che thân thể, ăn không ngon bụng không no của dân chúng nước Hà Tây chúng cháu, vậy nên cháu có chút đau lòng a..." Một khắc kia, Lưu Như...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.