Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đứng ở cuối đường hầm, trong mắt là thành phố nhỏ có một tòa tháp cao và những kiến trúc quây xung quanh nó, đám xác sống đang lảo đảo đi ra ngoài, bên tai là gió thổi qua khe hở, thổi qua đường phố, thổi qua những tòa kiến trúc, tạo ra âm thanh chói tai giống như có một đám người mới học đang nghịch ngợm các loại nhạc cụ. Mà Đỗ Hoành đi theo họ tới chỗ này lại giống như bọt biển, vỡ tan dưới ánh mặt trời rồi bốc
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.