Trong hoàn cảnh u ám tràn ngập mùi dung dịch sát trùng, một bức vẽ như thế, một ký hiệu như vậy, một dòng chữ thế kia đã lập tức tạo nên cảm giác khủng bố kỳ dị, làm cho người nào nhìn thấy đều run rẩy trong lòng, không tự chủ muốn né tránh.
Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên xoay người, dùng giọng cố ý làm trầm xuống nói:
"Nếu hiện giờ đóng cửa lại, hiệu quả sẽ tốt hơn."
Tưởng Bạch Miên nhìn theo tầm mắt của hắn, đăm chiêu rồi nói:
"Đây là cửa cuốn chạy bằng điện, nếu chuẩn bị sẵn thì có thể điều khiển từ xa."
Âu Dick vốn bị ảnh hưởng đôi chút bởi bầu không khí này nghe cuộc đối thoại kỳ lạ này, nhất thời cảm thấy có chút diễn không tới.
Bọn họ lại đang thảo luận làm sao để tăng cường bầu không khí trong loại tình huống thế này.
Âu Dick còn chưa kịp nghĩ sang cái khác, chợt nghe thấy tiếng tạch tạch tạch vang lên.
Cánh cửa cuốn nhôm màu trắng ở lối vào thật sự từ từ buông xuống, rồi nhanh chóng ngăn cách bên trong với bên ngoài.
Ánh sáng vốn không nhiều trong đại sảnh yếu đi quá nửa, làm cho nơi này sáng tối đan xen, càng thêm âm u và đè nén.
Cùng lúc đó, trong góc tối hơn hẳn ở phía trước kia, từng chiếc đèn huỳnh quang sáng lên, phát ra ánh sáng trắng nhợt.
Chúng soi sáng bức tường tương ứng, trên đó đều có những người nét vẽ với các tư thế khác nhau như trẻ con vẽ nghịch.
Điểm chung của những người này là trên mặt đều không có ngũ quan, trống không.
Dưới cái "nhìn chăm chú" của những khuôn mặt như vậy, trên màn hình treo giữa đại sảnh bắt đầu nổi lên những điểm nhiễu như bông tuyết, rồi chớp lóe vài cái, một người hiện ra.
Người này mặc áo gió màu đen, đội một chiếc mặt nạ trắng bệch không có ngũ quan, chỗ đôi mắt có khoét hai lỗ để lộ ra đôi mắt.
Con ngươi trong mắt người này sâu thẳm như đầm nước cổ xưa giữa rừng rậm, ở đáy như có những lốc xoáy đang đảo quanh.
Vừa nhìn thấy người trên màn hình, tiếp xúc tới ánh mắt người này, Âu Dick, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu như không thể dời mắt ra được.
Người đeo mặt nạ trắng há miệng, giọng nói vang lên từ những chiếc loa đặt ở các chỗ:
"Trên đời không có chân lý, xin hãy tin tưởng thần linh bằng cả thể xác và trí óc..."
Giọng nói này như mang theo một loại nhịp phách kỳ lạ nào đó, vang vọng trong đầu óc đám người Âu Dick.
Đột nhiên Thương Kiến Diệu cố nói chen vào bằng một câu hỏi rất nghiêm túc:
"Ông đeo mặt nạ như vậy sẽ không cảm thấy khó chịu, dần trở nên khó thở sao?"
Chỗ miệng với mũi chẳng khoét lỗ gì cả!
Trên màn hình, người đàn ông mặc áo gió màu đen đeo mặt nạ màu trắng chợt nghẹn lời, dường như quên mất nên nói gì tiếp theo.
Âu Dick và Tưởng Bạch Miên lập tức thoát khỏi bầu không khí khó có thể nói rõ thành lời vừa rồi, có cảm giác như trở lại hiện thực, đôi chân thật sự giẫm lên đất bằng.
Tưởng Bạch Miên không hề có cảm giác nghĩ mà sợ, cô lẳng lặng nhìn cánh tay trái của mình, khe khẽ gật đầu.
Âu Dick thì bừng tỉnh, trầm giọng nói:
"Ông cố ý dẫn chúng tôi tới đây? Những hành vi khác thường cả đoạn đường này và bố trí của nơi đây chính là tương đương với nghi thức thôi miên cỡ lớn!"
Anh ta biết loại năng lực "thôi miên" này có thể dựa vào bố trí bên ngoài để tăng hiệu quả, tăng khoảng cách về một mức độ nào đó.
Hình ảnh "Cha xứ" mặc áo gió màu đen đeo mặt nạ màu trắng trên màn hình hơi méo mó, phân giải ra thành lượng lớn những đốm nhiễu bông tuyết.
Mà giọng của hắn ta thì vẫn phát ra từ các loa đặt ở các nơi, làm cho người ta không nắm được vị trí chính xác của hắn ta ở đâu:
"Nếu không thể thôi miên được anh thì ai sẽ làm nhân vật mấu chốt tiếp cận Hứa Lập Ngôn, hoàn thành đòn tấn công trí mạng? Tiếc là gặp phải một kẻ hành động không theo lẽ thường...
Nhưng không sao, đây là chuyện hơi tốn sức một chút thôi..."
Hắn ta còn chưa dứt lời, Âu Dick đã lấy một món đồ màu lam nhạt to bằng bộ đàm, trông khá đẹp đẽ ra.
Anh ta ấn món đồ này, định kết nối trò chuyện với đối tượng đã đặt trước.
Nhưng từ trong ống nghe kia chỉ vang ra những tiếng sàn sạt và xè xè đan xen với nhau.
Lời của "Cha xứ" lại vang khắp đại sảnh, mang theo đôi chút cười cợt châm chọc:
"Khi đã biết Hứa Lập Ngôn có mối quan hệ khá thân thiết với 'Thiên Đường Máy Móc', làm sao ta lại không chuẩn bị dụng cụ, chặn sóng điện từ sẵn?"
Nghe xong những lời này, Thương Kiến Diệu có chút nuối tiếc nắm tay phải đánh vào bàn tay trái:
"Tiếc ghê."
Tưởng Bạch Miên hoàn toàn hiểu người này đang tiếc cái gì:
Điều mà hắn tiếc là đã vượt quá phạm vi, không cách nào dùng đối thoại qua đồ vật điện tử để sử dụng "chú hề suy luận".
Bằng không, với việc "Cha xứ" lắm mồm như thế, Thương Kiến Diệu đã có thể làm cho hắn ta tự nguyện quỳ xuống gọi bố rồi.
Đối mặt với lời cười nhạo của "Cha xứ", vẻ mặt Âu Dick không có gì thay đổi, chỉ nhét món đồ điện tử kia vào trong túi áo, sau đó móc một thứ khác ra.
Đó là một lựu đạn màu đen.
Âu Dick nhanh chóng nhổ móc lựu đạn, khom lưng vung tay, lập tức ném nó vào cửa kính thủy tinh bên cạnh cửa chính.
Một tiếng thủy tinh vỡ vụn vang lên, sau đó tiếng nổ mạnh ầm ầm vang bên ngoài, một quả cầu lửa nhanh chóng phình to.
Ở giữa không trung, một chiếc máy bay không người lái, sản phẩm của "Thiên Đường Máy Móc" vẫn luôn đi theo Âu Dick lặng lẽ chụp cảnh tượng này, rồi truyền nó về lại cho người điều khiển, làm cho người đó biết được tình hình bên này.
Mà trong đại sảnh, khi Âu Dick lấy lựu đạn ra, Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên đều tự bỏ chạy, chia nhau tìm một cây cột che chắn.