Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn một lúc nữa mới tới thời gian cắt điện tám giờ rưỡi, ánh đèn đường vẫn chiếu rọi, soi sáng phía trước cho người đi đường.

Có điều không cách nào so sánh được với bên trong tòa nhà dưới lòng đất của Sinh Vật Bàn Cổ, không ít đèn đường ở phố Nam đã hỏng từ lâu, cứ chừng mười mét mới có một bóng còn sử dụng được, rất nhiều chỗ chỉ có ánh sáng mờ mờ lập lòe, không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì.

Trước bữa tối Bạch Thần đã dẫn Long Duyệt Hồng đi nghiên cứu địa hình, đã có vài phương án cho sau đó sẽ làm những gì, lúc đi lại bình tĩnh tự nhiên, dường như giống một cô gái đang ôm một món đồ to về nhà.

Long Duyệt Hồng thì không hề nghi ngờ gì là có chút căng thẳng, nhưng lần đầu tiên ra ngoài anh ta đã phải trải qua rất nhiều chuyện, coi như có chút miễn dịch với những tình huống tương tự, không đến mức nhũn cả chân tay, tim đập như nổi trống.

Anh ta yên lặng đi bên Bạch Thần, thi thoảng che tầm mắt của người đi đường, tránh cho khẩu súng trường Quả Quýt bị bọc lại quá gây chú ý.

Ở cửa chợ nô lệ phố Nam có một trạm gác, hai gã lính canh bên trong bưng khẩu súng trường tấn công tiêu chuẩn giống nhau, quét nhìn xung quanh, lúc đứng lúc ngồi, trông có vẻ không chú ý cho lắm.

Bạch Thần lướt qua bọn họ, điềm tĩnh đi tới quảng trường trung tâm.

Rất nhanh, cô và Long Duyệt Hồng tiến vào khu vực điểm mù của đèn đường, hệt như hai cái bóng mơ hồ trên con đường tối tăm.

Ngay lúc này, Bạch Thần đột nhiên xoay người đi vào cửa vào của sân nhỏ ngay sát tòa nhà, chỉ một hai giây đã linh hoạt leo qua cánh cổng sắt.

Long Duyệt Hồng nhìn mà bội phục, bởi trong quá trình đó, Bạch Thần còn phải phân tâm giữ vững khẩu súng trường.

Long Duyệt Hồng không lề mề, cũng nhanh chóng nhảy qua cánh cổng sắt mà không tạo ra động tĩnh gì.

Anh và Bạch Thần lập tức tiến vào tòa nhà nối liền chợ nô lệ phố Nam, đi thẳng một mạch lên tầng cao nhất trong ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, trên cầu thang âm u lạnh lẽo.

Bạch Thần lấy ra một dây thép đã chuẩn bị từ trước, chọc vào trong ổ khóa, khuấy vài cái là lập tức mở được cửa đi lên tầng thượng.

Tuy bề ngoài tòa nhà này có mái cong đấu củng, nhưng chúng chỉ được dùng như trang trí, các bố cục thường có thì đều có cả.

Lên trên tầng thượng, khép hờ cửa lại, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đi dưới ánh trăng mờ mờ, tới một bên chợ nô lệ phía Nam.

Trong bóng đêm yên tĩnh, ở nơi trống trải như thế này, bọn họ nghe thấy tiếng hát, tiếng la hét, tiếng nhạc và đủ loại âm thanh hỗn tạp truyền tới từ phố Tây.

Cùng lúc đó, Long Duyệt Hồng nhìn về phía chợ nô lệ phía Nam, hơi nghiêng đầu hỏi:

"Hình như bên kia có âm thanh gì đó?"

Anh ta vừa dứt lời, tiếng ồn ào nhốn nháo ở phố Tây thoáng lắng xuống, động tĩnh từ chợ nô lệ phía Nam dần rõ ràng hơn không ít.

Đó là nhiều tiếng ú ớ.

Mỗi một âm thanh đó đều không lớn, mà nhỏ bé yếu ớt như thể không tồn tại, nhưng khi chúng nó chồng lên nhau, cũng lan ra trong bóng đêm tĩnh lặng, thi thoảng xen lẫn vài tiếng ho khan như xé nứt tim phổi, và tiếng rên rỉ như có như không.

"Là những nô lệ kia đang khóc." Bạch Thần nhìn chợ phía dưới, nói với khuôn mặt không chút thay đổi.

Long Duyệt Hồng im lặng, rồi tự cảm thán một câu:

"Thảm quá... Tiếc rằng chúng ta chỉ có bốn người, không cứu được bọn họ."

Bạch Thần quay đầu nhìn về con hẻm phía đối diện.

Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng:

"Mùa này, nếu không chuẩn bị đủ vật tư thì còn không bằng để bọn họ ở lại chỗ này."

Long Duyệt Hồng cẩn thận nghĩ, phát hiện điều này rất có lý.

Nhưng dù cho đạo lý này có thể thành lập thì khiến anh ta bi thương khó nói nên lời hơn hẳn ban nãy.

Anh ta nhìn Bạch Thần chọn xong vị trí, gác xong khẩu súng trường Quả Quýt, đưa mắt tới trước ống ngắm theo dõi hẻm nhỏ phía đối diện, bản thân anh cũng theo lời dặn dùng ống nhòm quan sát mái nhà và gian phòng ở mặt khác của chợ nô lệ phố Nam.

"Không phát hiện gì." Long Duyệt Hồng sau khi xác nhận đi xác nhận lại thì đưa ra kết luận.

"Mỗi ba phút nhìn một lần." Bạch Thần nhấn mạnh.

"Rõ..." Sau khi nói xong từ đầu tiên, Long Duyệt Hồng im bặt.

Bình thường anh ta đều nói "Rõ, tổ trưởng", lần này anh ta không biết nên rõ cái gì, nói luôn tên Bạch Thần ngay sau đó hình như không ổn lắm.

Bạch Thần không để ý, tiếp tục chăm chú theo dõi khu vực mục tiêu.

Long Duyệt Hồng nhìn tới phía đối diện theo cô, đúng lúc thấy tổ trưởng và Thương Kiến Diệu rẽ vào con hẻm như ăn xong đang đi tản bộ vậy.

...

"Đợi bên cạnh chiếc đèn đường đã hỏng phía trước kia." Tưởng Bạch Miên mặc áo bông màu đen có mũ, rìa mũ có lớp lông màu nâu.

Thứ này dường như khiến khuôn mặt trông nhỏ bé hơn hẳn.

Thương Kiến Diệu ngậm chặt miệng, không nói linh tinh, theo tổ trưởng đi tới một bên khác của đèn đường đã hỏng, giấu mình vào trong bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK