Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đầu trọc có khí thế rất mạnh, mỗi khi y tới gần một bước, thì hệt như có thêm một tảng đá lớn đè nặng trái tim Bạch Thần, làm cho cô khó có thể kìm được hồi tưởng lại cơn ác mộng mà cô hằng muốn quên đi.

Cơ thể cô khẽ run rẩy, hệt như gặp phải thiên địch.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mắt cô, bóng người đó mặc áo bông màu đen, hơi khom xuống.

Bóng người ấy chắn tên đầu trọc hung ác kia khỏi tầm mắt của cô, chặn ngang suối nguồn của sự sợ hãi.

Long Duyệt Hồng đối mặt với tên đầu trọc hung ác kia, tim đập dồn dập như nổi trống.

Anh ta không ngừng thôi miên bản thân, vờ như mình là Thương Kiến Diệu, đang chơi trò ai chớp mắt ai dời mắt đi trước thì kẻ đó thua.

Tên đầu trọc hung ác kia "ha" một tiếng, quan sát Long Duyệt Hồng từ trên xuống dưới vài lần.

Sau đó, y nở nụ cười:

"Thế nào? Định anh hùng cứu mỹ nhân?"

Lúc nói, y vẫn tiếp tục bước tới, vẫn áp sát hai người, có cảm giác vô cùng áp bách.

Hai tên vệ sĩ của y cũng vòng qua chiếc ghế sô pha dài màu đỏ sậm, theo sát phía sau.

Long Duyệt Hồng kinh hồn bạt vía, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đã muốn rút súng ra ngay lập tức.

Chỉ cần giải quyết ba tên trước mắt là chuyện này được giải quyết rồi!

Cùng lúc đó, khu vực bên trong phòng khách, một giọng nói có vẻ già nua vang lên:

"Eugene, đừng gây chuyện ở chỗ này."

Eugene đầu trọc hung ác chậm rãi quay người nhìn người vừa cất tiếng kia.

Đây là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặc chiếc áo bông màu đen dày bù xù, dường như không chịu nổi sự giá lạnh và ẩm thấp của mùa đông.

Khuôn mặt ông ta vàng võ, tóc bên thái dương đã bạc trắng, trên cổ tay trái có đeo một chiếc đồng hồ vàng, bên cổ tay phải thì một vòng gỗ bồ đề trơn bóng.

Eugene cười một tiếng:

"Sao có thể nói là gây chuyện? Tôi chỉ định lấy lại tài sản đã mất của mình thôi."

Ông già năm mươi tuổi trầm giọng nhấn mạnh:

"Bất kể có tranh chấp gì, đừng có giải quyết ở chỗ của tôi, ngoài kia có chỗ đấy."

Eugene nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông già kia, ánh mắt dần trở nên hung ác.

Ông già kia thì không dời mắt đi, bình thản ung dung.

"Ha ha, tốt thôi, vậy tôi sẽ nể mặt chú Tôn vậy." Cuối cùng Eugene dời mắt đi.

Y đột nhiên nhìn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần ở sau lưng anh ta, cười nói:

"Mong là không gặp phải bên ngoài."

Long Duyệt Hồng vốn định đáp lại bằng hai câu hung tợn, nhưng lại vì không có kinh nghiệm, không thể nhanh chóng tổ chức ngôn từ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Eugene quay người đi trở lại chỗ ghế sô pha màu đỏ sậm, ngồi xuống.

Lúc này, Bạch Thần huých lên lưng Long Duyệt Hồng, nhỏ giọng nói:

"Tôi không sao."

Long Duyệt Hồng lặng lẽ thở phào một hơi, nghiêng người để Bạch Thần đi tới chỗ ông già đang ngồi ghế sô pha đơn kia.

"Chú Tôn." Bạch Thần gọi một tiếng.

Chú Tôn khẽ nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt Bạch Thần vài giây, rồi cười nói xin lỗi:

"Chỗ tôi nhiều người qua lại quá, có chút không nhớ rõ cô là ai."

Dù sao người đi tới thị trường giao dịch ngầm này đều gọi ông ta một tiếng chú Tôn.

"Không sao." Bạch Thần như tùy ý nhìn lướt qua đám vệ sĩ xếp hàng phía sau chú Tôn.

Tiếp đó, cô lấy hình của Lâm Phi Phi, Lôi Vân Tùng ra, cúi người xuống nói:

"Tôi nhận nhiệm vụ thợ săn, muốn hỏi trong bọn họ có ai đã tới quán bar bên này không."

Chú Tôn nhận lấy ảnh, lật xem, rồi lắc đầu cười nói:

"Có mấy thợ săn di tích quen thuộc tới hỏi rồi, tiếc là mấy ngày nay không có người nào tương tự đến mấy quán bar, quán trà, hộp đêm của tôi. Câu trả lời này miễn phí, vì nó không có giá trị gì cả."

"Cảm ơn." Bạch Thần khách sáo đáp lại.

Chú Tôn lại cười nói:

"Có hứng thú lấy chút hàng hóa tốt không? Gần đây có một đám đồ mới tới, có đồ do thành Tối Sơ mới sản xuất ra, ve Jeep việt dã và có khả năng chống đạn mạnh hơn, một nhóm vũ khí hạng nặng bao gồm ống phóng rốc két, có cần sa của Linh đảo và cả mấy món đồ nhỏ càng kích thích hơn..."

Là một dân du cư hoang dã đã nhiều lần tới thị trường giao dịch ngầm của thành Dã Thảo, Bạch Thần từng nghe nhắc tới "Linh đảo", nhưng không biết gì nhiều về nơi đó, chỉ biết nó còn được gọi là đảo Cực Lạc, nằm ở ngoài bờ biển Hoàng Kim, là một thế lực không lớn cũng chẳng nhỏ. Trên đảo không có công nghiệp gì, nhưng cực kỳ phù hợp để gieo trồng các loại cây như cần sa, cây thuốc phiện. Mà không ít người trên Đất Xám cần dựa vào những thứ này để giảm bớt áp lực tâm lý, đối mặt được với cuộc sống u ám, nhất là những người thường xuyên phải chiến đấu.

"Có lương thực không?" Bạch Thần cũng không vội cho lắm, hỏi sang cái khác.

Dù sao cô đang bổ sung vật tư cho tổ.

"Có một nhóm bột mì, nhưng bị người ta đặt rồi." Chú Tôn lắc đầu.

Bạch Thần lại nói cảm ơn, chuyển qua người khác, hỏi lại câu hỏi lúc nãy.

Sau khi đi hỏi một vòng, không nhận được tin tức gì liên quan tới Lâm Phi Phi, Lôi Vân Tùng, đành phải dẫn Long Duyệt Hồng rời khỏi nơi đây.

Trong quá trình đó, Long Duyệt Hồng cảm thấy tầm mắt của Eugene vẫn luôn dõi theo hai người bọn họ, làm cho anh ta đứng ngồi không yên.

Ra khỏi hộp đêm "Hôm Nay", Bạch Thần im lặng quay về phố Nam. Long Duyệt Hồng đi bên cạnh cô, nhiều lần mở miệng định hỏi, nhưng rồi lại ngậm lại.

Trong sự yên tĩnh khôn kể, bọn họ lòng vòng nửa vòng, xác nhận không bị bám theo rồi mới trở lại tiệm súng A Phúc, lên tầng hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK