Đến cửa sau của tiệm súng A Phúc, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu nhìn thấy An Như Hương đã chờ sẵn ở nơi đây.
Mà trong một căn phòng ở tầng hai, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng bị đánh thức thì qua cửa sổ theo dõi bốn phía, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Dưới ánh trăng đêm, An Như Hương ôm phần bụng dưới đã băng bó sơ qua, có thể thấy rõ vài vết máu trên tay, trên quần áo cô.
"Không sao chứ?" Tưởng Bạch Miên hỏi một câu quan tâm.
"Tạm ổn." An Như Hương khá trấn tĩnh.
Hiển nhiên vết thương của cô không quá nặng.
Tưởng Bạch Miên thở phào một hơi:
"Vậy lên rồi nói tiếp."
Trên phòng của bọn họ có hộp cấp cứu, có thể xử lý tốt hơn, phòng ngừa bị nhiễm trùng.
Chờ khi xong chuyện này, Tưởng Bạch Miên nói với Cốc Thường Lạc:
"Cô về đi, tiếp theo đừng quan tâm nữa. Nếu liên lụy vào chuyện này thì sẽ mang tới rắc rối không cần thiết cho cô đấy."
Cốc Thường Lạc nghĩ tới con mình, nên không có cậy mạnh, rời khỏi phòng của đám người Thương Kiến Diệu.
Sau khi đóng cửa, Tưởng Bạch Miên quay người lại, nhìn An Như Hương:
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa rồi cô không hỏi luôn là vì An Như Hương không vội vã nói, điều này cho thấy không cần chạy đua thời gian, biết trước mười mấy phút đồng hồ cũng không bắt được hung thủ.
An Như Hương bình tĩnh nói:
"Tôi bị tập kích."
"Tập kích?" Tưởng Bạch Miên có chút ngạc nhiên.
Theo cô thấy, tập kích trực tiếp không phải phong cách của "Cha xứ".
An Như Hương thuật lại rành mạch:
"Buổi tối tôi còn làm 'giáo viên tạm thời' cho một chỗ khác nữa, dạy chữ cho những người bận rộn tới tối muộn mới rảnh.
Sau khi kết thúc vào mười một giờ rưỡi, tôi từ phố Tây quay về nơi ở, trên đường đi gặp phải một người."
Sau tám rưỡi tối, chỉ có phố Tây và phố Bắc là không mất điện, lớp học tạm thời kia ở trong nhà của một học sinh bên đó.
"Mặc áo gió màu đen, trông rất gầy, bệnh tật?" Thương Kiến Diệu hỏi chen vào.
An Như Hương không kinh ngạc, gật đầu đáp:
"Đúng."
"Quả nhiên là hắn." Thương Kiến Diệu nở nụ cười.
An Như Hương kể tiếp:
"Hắn đi tới trước mặt tôi, mở miệng nói 'Thưa cô, tri thức là nguồn cội hủy diệt thế giới cũ'. Tôi thì luôn đề phòng mấy kiểu người kỳ quặc này, lại nghĩ tới buổi chiều mấy người đi điều tra, nên không cho hắn cơ hội nói tiếp, trực tiếp rút dao găm ra làm cho hắn cách xa tôi một chút."
Đúng là phong cách của An Như Hương... Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, biết sự việc xảy ra biến hóa khác biệt là từ chỗ này.
Thương Kiến Diệu thì hỏi đầy khó hiểu:
"Sao không bắn súng?"
"Lúc ấy chỉ muốn dọa cho người kia rút lui, rút dao ra thì càng dễ hơn." An Như Hương giải thích qua: "May là tôi rút dao chứ không phải súng."
"Hử?" Tưởng Bạch Miên hỏi với ngữ khí nghi hoặc.
An Như Hương chỉ vào vết thương bên trái bụng:
"Tay của tôi bỗng không do tôi điều khiển, mà tự đâm vào chính tôi."
"Lại là năng thực của người thức tỉnh..." Tưởng Bạch Miên thật sự không quá kinh ngạc, mà tỏ ra cảnh giác hơn.
"Tôi cũng cho là như vậy." An Như Hương cũng gặp được người Vô Tâm cao cấp, tiếp xúc thợ săn di tích thức tỉnh: "Nếu tôi rút súng, như vậy rất có khả năng sẽ tự bắn chính mình."
"Sau đó thì sao?" Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp.
Vẻ mặt An Như Hương có vẻ hơi biến đổi:
"Người kia không nhân cơ hội tấn công tôi, cũng không trực tiếp bỏ đi. Hắn đứng ở đó, nhìn tôi và nói tiếp: 'Cô làm vậy là đầu độc nhân loại, xin hãy lập tức ngừng hành vi này lại, nếu không dây thừng của Chấp Tuế sẽ tới vì cô.'
Tôi khống chế được bản thân, không tiếp tục tấn công hắn. Hắn nói xong thì quay người bỏ đi."
"Bị thần kinh!" Tưởng Bạch Miên mắng một câu.
Thương Kiến Diệu thì cảm khái với vẻ thấu hiểu:
"Đúng là có cảm giác nghi thức mà."
Lúc Tưởng Bạch Miên trợn mắt với Thương Kiến Diệu, An Như Hương nói tới đoạn kết:
"Sau khi tôi băng bó sơ qua thì lập tức tới tìm các vị."
Bây giờ vừa rạng sáng.
"Chính là 'Phản Trí giáo', người tập kích cô rất có khả năng có biệt hiệu 'Cha xứ'." Tưởng Bạch Miên tiết lộ một chút thông tin mà mình nắm giữ.
Thương Kiến Diệu lập tức lắc đầu:
"Hắn thật đáng thương."
"Hả?" Lần này Tưởng Bạch Miên không thể hiểu được ý nghĩ của Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu thở dài, nói một câu đầy cảm xúc:
"Đây là kết cục của giáo dục phản trí. Chuyện gì cũng phải tự mình ra tay, đám thuộc hạ căn bản không sử dụng được, chỉ biết cản trở thôi."
Tưởng Bạch Miên nghe vậy thì cười nói:
"Đúng thế. Ba lần tập kích liên tục đều là 'Cha xứ' tự mình ra tay, làm thủ lĩnh thế này thì quá thấp kém rồi, tôi còn cảm thấy mệt thay cho hắn."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên đăm chiêu, "tự lẩm bẩm":
"Thảo nào hắn phải khống chế đám người Lôi Vân Tùng Lâm Phi Phi, với 'Phản Trí giáo' mà nói, một trợ thủ tốt thực là quá khó để có...
Ừm, một nguyên nhân khác cũng có thể là giá họa, châm ngòi."
Cô nghi ngờ Phản Trí giáo đã biết đám người Lôi Vân Tùng là nhân viên của Sinh Vật Bàn Cổ, nên mới ra tay với bọn họ, khống chế bọn họ làm mấy chuyện sẽ đắc tội thành Dã Thảo và thành Tối Sơ, từ đó khơi mào sự tranh chấp giữa hai thế lực lớn.
An Như Hương thường xuyên chú ý nhiệm vụ mà công hội tuyên bố, biết chuyện Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi, nên không cảm thấy có gì kỳ quặc với những gì Tưởng Bạch Miên "tự lẩm bẩm".