Thương Kiến Diệu vừa chạy được vài bước về phía quán cà phê sáng đèn trong màn sương mù kia, bỗng ngừng chân lại. "Làm sao vậy?" Gnawa nói phanh là phanh. Thương Kiến Diệu nhìn hai bóng người trong khung cửa sổ của quán cà phê, thấp giọng nói: "Tôi không cảm ứng được ý thức nhân loại của họ." "Tôi có thể nhìn thấy họ, nhưng không cảm ứng được ý thức nhân loại của họ." "Cho nên, loại trừ rất cả những khả năng không tồn tại, khả năng còn lại dù hoang đường đến đâu cũng là chân tướng." "Họ là ma..." Gnawa
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.