Thương Kiến Diệu nhìn bóng người mặc áo giáo sĩ của thế giới cũ, đội mũ mềm của người già trước mặt, trên mặt không có vẻ sợ hãi gì, ngược lại còn tràn đầy hứng thú. "Dimarco?" Anh hỏi như xác nhận. Bóng người có chiếc mũi ưng thu lại ánh mắt đang quan sát xung quanh, nhìn chăm chú vào hai mắt Thương Kiến Diệu: "Cứ coi là vậy đi." "Hình như ngươi không sợ gì cả?" "Trong tình huống như bây giờ, sợ hãi có ích lợi gì?" Thương Kiến Diệu cười nói: "Đây chính là năng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.