Dì Nhậm mà anh ta gọi là một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi mấy tuổi, mặc áo sơ mi sợi tổng hợp, khuôn mặt khá xinh đẹp với mái tóc được búi lên đơn giản.
Bà ta tên là Nhậm Khiết, sống ở bên cạnh nhà Long Duyệt Hồng, là nhân viên thuộc bộ phận nằm trong "Ủy ban Chiến lược", chỉ có cấp D3.
Nhậm Khiết liếc Long Duyệt Hồng một cái, thở dài đáp: "Bọn dì đang nói tới lời đồn đại gần đây nhất."
"Lời đồn đại gì ạ?" Long Duyệt Hồng tò mò hỏi tiếp.
Lúc này ông già Trần Hiền Vũ đã dời mắt đi, quay về nhìn đống đồ hộp quân dụng bày trước mặt mình, không kìm được xoa xoa bụng, nuốt nước bọt.
Ông ta như đang hồi tưởng lại cảm giác mở hộp quân dụng tương tự lúc đói khát tới cực điểm ngày trước.
"Nó thật sự biết ca hát đấy... Không, nó làm cho cái bụng và cả linh hồn lão già này cùng ca hát." Trần Hiền Vũ liên tưởng, cảm khái một câu từ tận đáy lòng.
Một bên khác, Nhậm Khiết nhìn quanh một lượt rồi hạ nhỏ giọng đáp: "Nghe nói công ty muốn tước đoạt quyền sinh sản của mọi người."
"Hả?" Đề tài nằm ngoài dự kiến của Long Duyệt Hồng, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không cách nào hiểu ý của câu nói này.
Nhậm Khiết nhìn Thương Kiến Diệu, người vẫn đang giữ vững nụ cười mỉm trên môi, tiếp tục nói:
"Có khả năng công ty sẽ làm cho những cặp vợ chồng muốn có con, dưới sự chỉ đạo và trợ giúp của bác sĩ, giao nộp vật liệu sinh học.
Sau đó, thành lập một Trung tâm Sinh sản ở khu Nghiên cứu, tiến hành nuối cấy ống nghiệm đồng loạt, dựng dục trong tử cung nhân tạo, trợ giúp và can thiệp quá trình em bé phát triển. Tóm lại, chờ khi các cậu đón con mình về, có lẽ chúng nó đều được mấy tuổi rồi.
Ài, bảo là muốn giải phóng nữ giới khỏi quá trình mang thai sinh đẻ, giảm việc thiếu sức lao động cho công ty."
Nhậm Khiết nói tới đây, một cô gái chừng hai mươi tuổi đứng nghe bên cạnh không nhịn được lên tiếng: "Đây chẳng phải là chuyện tốt hay sao?"
"Đây sao có thể gọi là chuyện tốt được?" Nhậm Khiết sầm mặt xuống: "Dựng dục sinh mệnh là quyền lợi thần thánh mà thần linh, à không, ông trời ban cho chúng ta, sao có thể giao cho máy móc được? Đến lúc đó, các cô cậu làm thế nào để tạo sự tình cảm với con của mình?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Một người đàn ông ngồi phía đối diện bà ta gãi đầu, lo lắng nói: "Nghe nói thế giới cũ cũng vì tiến hành một loạt thí nghiệm cấm kỵ không tuân theo luân lý nên cuối cùng mới dẫn tới hủy diệt."
Nhậm Khiết gật đầu lia lịa, lại quay sang nhìn Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:
"Tiểu Thương, Tiểu Hồng, hai đứa bây thấy sao? Có phải hai đứa cũng thấy dựng dục sinh mệnh được gọi là điều quan trọng chủ chốt của con người, là quyền lợi thần thánh mà trời cao ban cho không?"
Thương Kiến Diệu gật đầu không chút do dự: "Đúng vậy."
Long Duyệt Hồng thấy dì Nhậm trợn tròn đôi mắt đầy tơ máu nhìn mình chằm chằm, cúi đầu "ặc" một tiếng rồi đáp: "Đúng vậy, đúng vậy."
"Mấy đứa vẫn hiểu rất rõ lý lẽ mà." Nhậm Khiết nở nụ cười thật tươi.
Lúc này, một nhân viên cười nói:
"Hình như mọi người nghiêm túc quá rồi nhỉ? Đây vẫn chỉ là lời đồn thôi mà. Cậu của tôi công tác ở đơn vị trực thuộc hội đồng quản trị mà có nghe nói tới điều này đâu!"
Nhậm Khiết đáp lại rất nghiêm túc: "Đây chỉ là nhắc nhở mọi người một chút thôi. Đến lúc đó nếu người ta trưng cầu ý kiến, mọi người nhất định phải phản đối."
Người thì im lặng, kẻ gật đầu, có người lại liên tưởng này nọ rồi hỏi: "Nếu thực sự thực hiện quy định này, vậy liệu có hủy bỏ hôn nhân, hủy bỏ thống nhất hôn phối không?"
Người đàn ông nhắc tới lời đồn về thế giới cũ ban nãy --- nói:
"Không biết. Quý đổng từng nói rồi, hôn nhân hài hòa yên ấm chính là điều quan trọng để duy trì trạng thái tinh thần ổn định cho nhân viên trong hoàn cảnh hiện tại."
Quý đổng tên là Quý Trạch, thành viên của hội đồng quản trị công ty, phó tổng giám đốc, nhân viên cao cấp M3. Ông ta thường hay phát biểu trên đài phát thanh, đến cuối năm hoặc đầu năm còn chào hỏi mọi người qua màn hình ở Trung tâm Hoạt động.
Trong lúc mọi người bàn tán, phía bên cạnh Trung tâm Hoạt động đột nhiên vang lên tiếng chuông dồn dập:
"Đing đing đing!"
Ngoài một số ít thì tuyệt đại đa số người ở đây hệt như nghe thấy tiếng hô xung phong, gần như đồng loạt đứng dậy.
Những tiếng chuông này tới từ Chợ Cung ứng Vật tư, dùng để nhắc mọi người là còn ba phút nữa căng tin sẽ mở cửa.
Thấy hàng xóm bắt đầu di chuyển sang "Căng tin Nhân viên", Long Duyệt Hồng liếc nhìn Thương Kiến Diệu bên người: "Vậy mà cậu lại đồng ý với lời của dì Nhậm."
Thương Kiến Diệu nhìn thẳng phía trước: "Cậu đổi kiểu khác để hỏi đi."
Long Duyệt Hồng nhướng mày, cảm thấy hơi nghi hoặc, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: "Cậu cho rằng chế độ 'Trung tâm Sinh sản' giải phóng nữ giới khỏi việc mang thai sinh đẻ sẽ như thế nào?"
Thương Kiến Diệu đáp lời không chút do dự: "Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"
"..." Long Duyệt Hồng không phản bác được.
Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới bên ngoài Chợ Cung ứng Vật tư.
Chỗ này không có cửa, người ta có thể nhìn một cái là thấy rõ tình hình bên trong:
Bên trái là chợ có bày đặt những bàn dài với những quầy hàng, rất nhiều nhân viên không muốn ăn ở căng tin đang chọn đồ, yên lặng tính toán ở bên này. Bên phái là "Căng tin nhân viên", có cửa chính cửa sổ, mùi thức ăn tràn hết ra bên ngoài.
Không lâu sau, cửa căng tin mở ra, nhân viên tầng 495, người cầm đồ ăn của mình, kẻ tay không, trật tự xếp hàng đi vào trong.
Thương Kiến Diệu không mang cặp lồng đựng cơm. Hắn vào trong rồi lập tức tách khỏi Long Duyệt Hồng, đi sang bên phải, nhận hai cái bát to làm bằng gỗ và một mâm đựng thức ăn.
Sau đó hắn bưng đồ ăn đi theo vạch chỉ đường cố định, theo những người phía trước đi tới các ô cửa khác nhau.
"Nửa cân cơm khoai lang."
"Một phần cải trắng xào."
"Hai cái bánh bao ngũ cốc."
"Một phần khoai tây luộc."
Thương Kiến Diệu đi qua bốn ô cửa, hai cái bát của hắn đã đựng đầy ú ụ - cải trắng xào bên trên canh khoai tây và hai chiếc bánh bao ngũ cốc màu vàng, cơm khoai lang chất đầy một cái bát, nhìn như sắp rơi rớt cả ra ngoài.
Từng này thế mà ngốn mất 14 điểm cống hiến của Thương Kiến Diệu: Nửa cân cơm khoai lang là 5 điểm, một cái bánh bao ngũ cốc là 2 điểm, một phần khoai tây luộc là 2 điểm, một phần cải trắng xào mỡ là 3 điểm