Ở tầng một của tòa Thị chính có mở gần mười cửa sổ, trước mỗi cửa sổ có không ít người đang đứng xếp hàng.
"Bảy cửa sổ bên trái là cửa sổ trao đổi." Bạch Thần dẫn Long Duyệt Hồng tìm hàng có ít người chờ nhất: "Trên bảng đen phía trước viết giá trao đổi của các loại vật tư cho hôm nay, những vật tư không ghi trên đó thì không thể đổi."
"Đồ của chúng ta không có vấn đề gì chứ?" Long Duyệt Hồng đột nhiên có chút thấp thỏm.
"Không có bất cứ thế lực nào lại từ chối đồ ăn." Bạch Thần cực kỳ chắc chắn.
Thực ra người dùng đồ ăn đổi tiền như bọn họ thuộc loại thiểu số của thiểu số rồi.
Phần đa người tới thành Dã Thảo cũng là để đổi các loại vật tư khác thành đồ ăn dự trữ, chẳng qua trung gian thì phải dùng tiền của thành Tối Sơ làm tiêu chuẩn cân đo tính toán.
Long Duyệt Hồng thở phào một hơi, tò mò hỏi:
"Nếu có vật tư không đổi được thì phải làm gì đây? Đi chợ đen?"
"Cũng có thể đi khắp hang cùng ngõ hẻm giới thiệu chào hàng cho từng người một, hoặc là bỏ một chút vật tư để vào chợ chính thức bày quầy. Đây đều là những lựa chọn có vẻ khá lãng phí thời gian." Bạch Thần nhìn xung quanh, dường như muốn xác định độ dài của các hàng khác: "Chờ khi tới vài lần, khá quen thuộc rồi thì có thể quen biết người thu mua chủ yếu của những loại vật tư khác nhau, rồi bán thẳng cho bọn họ là được."
Lúc này, Tưởng Bạch Miên ôm tay, dùng cằm chỉ hàng người mà Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đang đứng:
"Anh vào đó xếp hàng đi. Tôi thấy bên đây có một thư viện công cộng, vào đó dạo một vòng đã."
Ở phía bên phải quảng trường có một tòa nhà với những bức tường trắng có nhiều cửa vào. Trong một cửa có treo bảng hiệu ghi là "Thư viện công cộng thành Dã Thảo".
Đây cũng là một trong những công tích của vị thành chủ Hứa Nhĩ Đức vĩ đại nhất được điêu khắc tượng đá kia.
Cho nên tượng đá mới một tay cầm súng, tay kia cầm sách.
Thương Kiến Diệu liếc nhìn Tưởng Bạch Miên một cái, không nói gì nhiều, lập tức đi tới chỗ đám người Long Duyệt Hồng.
Tưởng Bạch Miên thở hắt ra một hơi, nhìn nó lan ra thành sương trắng trong không khí, sau đó hài lòng đi tới của thư viện.
Trên bức tường bên cạnh có dán một tờ giấy trắng, viết bằng cả chữ Đất Xám và Hồng Hà:
"Chỉ công dân của thành này và thợ săn di tích chính thức trở lên mới có thể mượn sách mang về."
Ở nơi đây, huy hiệu thợ săn đúng là rất có tác dụng... Tưởng Bạch Miên cảm khái một câu rồi đi vào.
Nơi đây không khác thư viện của Sinh Vật Bàn Cổ cho lắm, cũng thành lập các khu giá sách và khu đọc. Tưởng Bạch Miên đi thẳng tới chỗ khu giá sách.
Cô lật giở ngẫu nhiên, rồi nhanh chóng đi vào một góc bình thường, rút ra một bộ sách khá dầy trông cũ kỹ.
Tên sách được viết từ tiếng Hồng Hà, phiên dịch thành:
Pháp điển thu nhập quốc nội.
Ở trên Đất Xám trong giai đoạn hiện tại, đây là một cuốn sách vốn không có đất dùng, bày ở đây chủ yếu là để làm đầy giá sách, vốn chẳng có ai mượn đọc.
Tưởng Bạch Miên nhanh chóng giở tới trang 650 rồi gấp nó lại.
Sau đó, cô lấy một tờ giấy ghi chép và một chiếc bút máy thấm nước ra khỏi túi áo, đứng ở nơi không có người, được rất nhiều giá sách che khuất này viết soàn soạt một dòng chữ:
"Tám giờ tối, ngõ nhỏ đối diện chợ nô lệ phố Nam."
Đây là cách liên tục nhân viên tình báo.
Nếu hoàn thành vào trước hai giờ chiều, thì tám giờ tối chính là tám giờ tối nay, nếu quá hai giờ chiều, thì chính là tối mai.
Sau khi gấp xong giấy, Tưởng Bạch Miên kẹp nó vào trong cuốn sách, sau đó cô đẩy nó về vị trí ban đầu.
...
Trước cửa sổ trao đổi, Long Duyệt Hồng nhìn tiền trong tay, hạ nhỏ giọng hỏi:
"Đây chẳng phải là giấy sao?"
Vật tư của bọn họ đổi được 10 Ole cả thảy, vào hôm nay thì mua được chừng mười hai cân thịt lợn hơi.
Nhưng những tờ Ole này chỉ là tờ giấy mỏng manh, có vẻ có kết cấu, bề mặt có hoa văn rực rỡ màu sắc, góc nghiêng của một người đàn ông và con số "1".
"Ra khỏi phạm vi thế lực của thành Tối Sơ thì chúng nó quả thật chỉ tương đương với giấy." Bạch Thần nói không chút để ý: "Nếu có lựa chọn thì tiền vàng tiền bạc của thành Tối Sơ sẽ tốt hơn."
Tiếc rằng đây là điều muốn cũng không làm được.
"Vậy chúng ta nhanh đi ăn cơm trưa thôi." Long Duyệt Hồng đột nhiên có cảm giác không tiêu số tiền trong tay này nhanh thì chúng sẽ biến thành giấy lộn.
Lúc này Tưởng Bạch Miên đã quay lại, hội hợp với bọn họ, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách.
Theo đề nghị của Bạch Thần, bọn họ quay lại phố Nam, vào quán mì gia truyền, "ghép lại" thành một bàn.
"Món mì dầu ớt của bọn họ ăn ngon lắm." Bạch Thần như nhớ lại điều gì đó, vẻ mặt có chút dịu dàng.
"Dầu ớt?" Long Duyệt Hồng ngạc nhiên hỏi lại.
Thứ này chỉ nghe thôi đã thấy xa xỉ rồi!
Đây là cuộc sống của điểm tụ cư lớn trên Đất Xám sao?
Bạch Thần giơ bốn ngón tay lên chỉ bốn bát với chủ quán, rồi đáp:
"Bên phía thành Dã Thảo này rất phù hợp trồng cải dầu và hạt tiêu, không ít trang viên quanh đây đều trồng loại này, giá ép xuống rất rẻ. Nhưng mì sợi ở quán nhỏ như thế này không được ngon cho lắm, không tinh tế như đồ ăn của đám quý tộc..."
Nói tới đây, Bạch Thần đột nhiên dừng lại, không muốn kể tiếp.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn cô, rồi cười nói:
"Tôi chỉ mong đồ ăn mau chóng được làm xong, hai người xem, Thương Kiến Diệu không nói gì được một lúc lâu rồi."
Cô vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng náo loạn ồn ào.
Một lúc sau, có người đi qua, chủ quán đang làm mì thuận miệng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì thế?"
Người đi ngang qua chỉ về phía quảng trường:
"Hình như là thư viện cháy rồi hay sao ấy."
Tưởng Bạch Miên lập tức khẽ nheo mắt lại.