"Thất Đầu..." Thương Kiến Diệu lặp lại danh từ nghe có vẻ hơi quái dị này, tò mò hỏi: "Từ ngữ này bắt nguồn từ đâu?"
Hùng Minh khẽ bĩu môi tới mức gần như không nhìn rõ, nói:
"Nghe nói là một khâu trong nghi thức lễ tang hay sinh mệnh mới gì đó của thế giới cũ. Đây là lĩnh vực mà chủ Tư Mệnh của ta cai quản."
Thương Kiến Diệu dường như cảm thấy điều này rất thú vị, bèn vội vàng hỏi tiếp:
"Ngoài 'Thất Đầu' ra thì còn gì nữa không? Có vị trí nào đang trống không? Chờ khi tôi trở thành Thánh sư thì sẽ có thể tự chọn cho mình một cái."
"Chí hướng không nhỏ à nha, không tệ, đây mới là khí phách mà tân nhân loại chúng ta cần có." Hùng Minh khẽ gật đầu tỏ vẻ mình cũng có ý tưởng tương tự.
Dường như gã đã sớm suy xét vấn đề này, trong đôi mắt hệt như khắc gỗ kia thoáng tỏa sáng:
"Hiện tại những cái tên tôi đã biết thì có 'Trăng Tròn', 'Trăm Ngày', 'Nhập Liệm', 'Thủ Linh', "Đưa Tang', 'Ngũ Thất', "Khóc Tang'... Trong đó 'Nhập Liệm', 'Khóc Tang', 'Trăm Ngày' và 'Đưa Tang' là còn trống, anh có thể suy xét một trong bốn cái này, cũng có thể nghĩ cách cướp lấy danh hiệu của Thánh sư khác."
Thương Kiến Diệu nghiêm túc thảo luận với Hùng Minh xem danh hiệu nào nghe hay hơn, sau đó mới hỏi:
"Thánh sư Thất Đầu thuộc bộ phận nào?"
Hùng Minh dùng con mắt dường như không thể cử động được kia nhìn Thương Kiến Diệu vài giây, khẽ cười một tiếng rồi nói:
"Về chuyện này, anh hẳn là đến hỏi Thánh sư Thủ Linh. Tôi không nên cũng không thể vượt quá chức trách của mình."
Thánh sư Thủ Linh... Thương Kiến Diệu lặng lẽ ghi nhớ danh từ này.
Đây hẳn là vị Thánh sư thần bí nhất.
"Vậy tôi sẽ về hỏi lại xem sao." Thương Kiến Diệu không quá gò ép.
Hắn nhìn ánh đèn huỳnh quang trên trần nhà, lại hỏi một câu có vẻ tùy ý:
"Thẩm Độ thì chết như thế nào? Ai khiến ông ấy mắc bệnh Vô Tâm, hay là nói, thoạt trông giống bệnh Vô Tâm?"
"Thẩm Độ là ai?" Hùng Minh cau mày hỏi lại.
"À... Vậy không có việc gì." Thương Kiến Diệu nở nụ cười tươi.
Hùng Minh ngẫm nghĩ:
"Hiện tại tôi chưa thấy có năng lực người thức tỉnh nào có thể khiến người khác trở thành người Vô Tâm, kể cả làm cho giống cũng không có."
Thương Kiến Diệu gật đầu, không trì hoãn thời gian, vội nói:
"Tôi phải đi rồi."
Hắn sợ hỏi càng nhiều càng dễ lòi đuôi, làm cho hiệu quả của "chú hề suy luận" bị phá hỏng.
Ở khoảng cách gần như vậy, "Tim ngừng đập đột ngột" có thể trực tiếp lấy mạng người.
Vả lại hắn cũng lấy được thông tin quan trọng nhất, không cần phải kéo dài thêm nữa.
Hùng Minh mặc áo nỉ màu đen cười giơ tay lên vẫy vẫy:
"Tạm biệt."
"Tạm biệt." Thương Kiến Diệu cười cực kỳ rực rỡ, tay cũng vung vẫy rất nhiệt tình.
Sao khi chào tạm biệt Hùng Minh, hắn tiến vào thang máy, quẹt thẻ bấm số 647.
...
Bởi vì đây mới là đợt huấn luyện lòng can đảm thứ hai, cho nên Tưởng Bạch Miên vẫn phải núp ở phòng bên cạnh của bên cạnh như kiểu đang tự đày đọa bản thân, nếu có gì không đúng một cái là lập tức xuất hiện, trấn an tổ viên.
Nhưng bây giờ còn chưa tới tám giờ, còn sớm mới tới lúc tắt đèn, Tưởng Bạch Miên thả lỏng nằm trên ghế sô pha, đọc xem tư liệu lấy từ trước.
"Con người tôi ấy, chính là quá hay quan tâm mà." Thấy Thương Kiến Diệu tiến vào, cô than thở một câu rõ to.
Cô lập tức thu đôi chân đang gác lung tung lại, ngồi rất ngay ngắn:
"Thế nào? Có thu hoạch gì không?"
Cô biết tối nay Thương Kiến Diệu sẽ đi tìm Hùng Minh để kết bạn.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân tối nay cô ở lại tầng 647.
Nếu không làm vậy, ngỗ nhỡ Thương Kiến Diệu lấy được thông tin quan trọng, mấu chốt mà lại khẩn cấp thì không cách nào đệ trình ngay được.
Đôi khi thời cơ mà trôi qua là mất hẳn.
"Hắn ta thừa nhận chính hắn là người giết Vương Á Phi." Thương Kiến Diệu nói trọng điểm trước tiên.
Sau đó hắn ngồi vào ghế phía đối diện sô pha, cố gắng lặp lại đầy đủ hết khả năng những gì Hùng Minh nói.
Ban đầu Tưởng Bạch Miên nghe với vẻ mặt rất nghiêm túc, nhưng bốn từ "Thánh sư Thất Đầu" này dường như có ma lực nào đó mà có thể đánh tan phòng tuyến tâm lý của cô trong chớp mắt, làm cho cô khó có thể ép cho mình không cười ra tiếng:
"Ha ha, giáo đoàn các anh, ha ha, lấy tên đúng là thiên tài mà! Tôi có đọc được miêu tả về lễ tang trong một số cuốn sách của thế giới cũ, ai biết có người lại lấy các khâu trong đó làm danh hiệu cho mình chứ, ha ha, buồn cười quá, ha ha, anh không cảm thấy đây tràn đầy cảm giác không hài hòa sao?"
Tưởng Bạch Miên cười vang một tràng, sau đó ôm bụng, "nghiêm chỉnh" nói:
"Hiểu biết của Hùng Minh về tang lễ là không đủ nhiều mà, tôi cảm thấy phải có một danh hiệu, chắc chắn anh sẽ thích. Thánh sư Xướng Linh, chuyên hát kinh văn cho các tang lễ."
Thương Kiến Diệu chăm chú lắng nghe, xong lắc đầu:
"Tổ trưởng, đây là chuyện rất nghiêm túc."
Trong khoảnh khắc ấy, Tưởng Bạch Miên lại có cảm giác như hai bên cầm nhầm kịch bản của nhau.
"Hả? Anh nói gì cơ?" Cô sờ lỗ tai theo thói quen: "Ừ, chuyện này liên quan tới hai mạng người, chúng ta không thể lệch khỏi trọng điểm được."
Thương Kiến Diệu thì nghiêm túc đáp lại:
"Đặt danh hiệu là rất nghiêm túc."
"..." Tưởng Bạch Miên chợt hít vào một hơi thật sâu, liếc nhìn Thương Kiến Diệu từ trên xuống mấy cái hệt như đang tìm xem nên ra tay chỗ nào.