Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thợ săn cao cấp à, không biết là cao cấp về mặt nào... Tưởng Bạch Miên tự nhủ một câu trong lòng, cười phất tay:

"Cảm ơn nhé."

Cô chủ động kết thúc cuộc hỏi dò trước khi đám thợ săn di tích xếp hàng phía sau trở nên cáu kỉnh.

Sau khi về khu vực chỗ ngồi ở một bên đại sảnh, Tưởng Bạch Miên thấy bốn bề vắng lặng, bèn quay sang nói với Thương Kiến Diệu:

"Tuổi không phù hợp, phải tìm Trần Húc Phong kiếm tài liệu gia đình của cấp quản lý công hội."

"Cũng có thể hỏi thẳng bọn họ." Thương Kiến Diệu không chút do dự đưa ra một phương án khác.

"Lần lượt tới thăm rồi hỏi xem bọn họ có từng gặp được đám người Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi?" Tưởng Bạch Miên thoải mái hiểu ý của Thương Kiến Diệu.

"Đúng!" Thương Kiến Diệu tỏ ra muốn làm lắm rồi.

Tưởng Bạch Miên lập tức bật cười:

"Nếu như người khác đề nghị như vậy, tôi sẽ sợ rút dây động rừng, hoặc không cách nào hỏi ra chân tướng, nhưng anh thì khác."

Đó đều là anh chị em cô chú dì bác ba mẹ nuôi tiềm ẩn của Thương Kiến Diệu, trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề là sẽ lừa gạt hoặc bán đứng.

"Vậy cứ ở đây chờ một chút, xem có khả năng gặp được vị nào không." Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn cầu thang đi lên tầng hai: "Đừng vội đi lên, một công hội Thợ Săn lớn như vậy, xác suất bên trong có người thức tỉnh hoặc biến đổi gen là không thấp, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn."

"Có thể biến hết bọn họ thành bạn." Thương Kiến Diệu đề nghị.

"Sau đó chứng minh lẫn nhau, hình thành tuần hoàn?" Tưởng Bạch Miên nhớ rõ mấy điểm chính của "chú hề suy luận" mà Thương Kiến Diệu từng nói.

Nếu một người "trở thành" bạn bè của Thương Kiến Diệu, mà người xung quanh hắn chứng minh đây là thật, vậy người đó khó mà phát hiện được chân tướng sự thật, thoát khỏi kết quả suy luận sai lầm.

Đương nhiên ở trong thực tế thì đây là chuyện khá khó, dù sao Thương Kiến Diệu không có khả năng đi theo một người từ đầu tới cuối, xử lý mỗi một người, một sự kiện mà người đó gặp được.

Hệt như trưởng đoàn Flynn của trại người Vô Căn, trong hai ba ngày khi thường xuyên gặp Thương Kiến Diệu, ông ta sẽ luôn coi hắn là người anh em vào sinh ra tử với mình, mà sự ăn ý của bọn họ làm sâu sắc thêm nhận thức này, cũng đưa ra một lý do để chấp nhận cho người xung quanh. Nhưng chờ một khoảng thời gian ngắn sau khi hai người tách ra, cho dù người trong trại người Vô Căn không nghi ngờ, vẫn cảm thấy trưởng đoàn có vẻ ăn ý với người ta mà thôi, một hai lời ngẫu nhiên của bọn họ cũng sẽ làm Flynn nhanh chóng tỉnh lại, nhận ra chân tướng.

Đây cũng chính là lý do Tưởng Bạch Miên không đồng ý cho Thương Kiến Diệu lạm dụng "chú hề suy luận" cho lắm.

Với tiền đề là bọn họ không nhẫn tâm giết người diệt khẩu, người bị ảnh hưởng sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra sai lầm, mà người biết càng nhiều thì càng khó bảo mật được năng lực của Thương Kiến Diệu.

Đây không phải trong công ty, ở một nơi đóng kín, đối tượng mà mỗi người tiếp xúc mỗi ngày cơ bản là cố định, sẽ không xuất hiện điều ngoài ý muốn gì. Thương Kiến Diệu có thể khiến thành viên giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ ở tầng 295 tin tưởng hắn là người mới được gia nhập theo con đường chính thức, là vì những người liên quan đã bị hắn "thuyết phục" rồi, đã hình thành vòng luận chứng tuần hoàn, mà người không liên quan thì vừa không rõ chuyện đã xảy ra, và cũng không quan tâm chi tiết cụ thể, về phần hàng xóm và đồng nghiệp tiếp xúc trong sinh hoạt hàng ngày, các tín đồ chắc chắn không có khả năng tán gẫu với bọn họ chuyện giáo đoàn được.

Tính ẩn giấu của giao đoàn đã giúp Thương Kiến Diệu che đậy dấu vết một cách hoàn hảo.

Đương nhiên với điều kiện thư từ qua lại hiện tại trên Đất Xám, chỉ cần Thương Kiến Diệu không tạo ra chuyện động trời gì, cho dù có tiết lộ đặc điểm năng lực bản thân ở một chỗ, thì đổi sang chỗ khác vẫn là anh hùng.

Nghe thấy câu hỏi của Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu nói:

"Điều này khá có tính khiêu chiến."

"Đến lúc đó, liệu bọn họ có chọn anh làm hội trưởng công hội không?" Tưởng Bạch Miên nói đùa một câu trước, sau đó nghiêm mặt nói: "Anh không biết rõ người thức tỉnh có khả năng tồn tại ở đây sẽ có năng lực gì, vậy đừng quá mạo hiểm, ngộ nhỡ năng lực đó khắc chế anh thì sao? Ví dụ như một người điếc, hoặc như không biết suy luận hẳn hoi, mà chỉ muốn làm sao phản bác được anh."

"Người điếc thì có thể dùng cách viết, cũng có tác dụng." Thương Kiến Diệu nói rất nghiêm túc.

Về tình huống phía sau thì hắn dường như cũng không cách nào giải quyết.

"Thế mà cũng được?" Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, nói: "Miêu tả yếu tố trọng tâm chính xác hơn xem ra không phải là đối thoại, mà là trao đổi."

Nói tới đây, cô đột nhiên thở dài:

"Tiếc ghê..."

"Tiếc là tôi không biết ngôn ngữ của người câm điếc?" Thương Kiến Diệu hỏi với ngữ khí như đang giải đố.

"Không phải." Tưởng Bạch Miên nở nụ cười, tỏ ra rất đắc chí: "Cuối cùng tới lượt anh không theo kịp suy nghĩ của tôi. Tôi đang tiếc là bị giới hạn về khoảng cách, bằng không anh có thể dựa vào điện thoại, điện báo trao đổi với người ở xa, hoàn thành việc nói dối. Cái này gọi là gì trong thế giới cũ nhỉ? Hình như là, ừm, lừa đảo điện thoại? Vi rút mạng internet?"

Cô vừa dứt lời, đột nhiên đại sảnh công hội Thợ Săn trở nên ồn ào nhốn nháo.

Tưởng Bạch Miên quay đầu nhìn những thợ săn di tích kia, sau đó theo tầm mắt của bọn họ nhìn lên màn hình khổng lồ treo giữa không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK