Đỗ Hành thu hồi mắt, cười nói:
"Các vị cũng rất lợi hại đấy. Theo tôi được biết, những thầy tu máy móc mặc áo cà sa màu đỏ trong Giáo Đoàn Tăng Lữ có xác suất là người thức tỉnh không phải quá thấp."
Già La Lan gật đầu theo, tỏ vẻ mình cũng nghe nói điều đó.
"Gã đúng là kẻ thức tỉnh." Tưởng Bạch Miên khẳng định suy đoán của hai người đối diện.
Cô nhìn quanh một lượt, không dừng mắt trên bất cứ ai, sau đó cười hỏi:
"Hai vị, dường như có hiểu biết sâu sắc về người thức tỉnh?"
Nếu Đỗ Hành nói là "tán gẫu không phải rất tốt sao", còn Già La Lan thì chủ trương thích ứng mọi hoàn cảnh, cô cũng không khách sáo nữa, bắt đầu tìm hiểu về thông tin mà với người bình thường thì tuyệt đối hiếm có.
Nếu như đối phương không trả lời, cô chắc chắn sẽ không ép buộc người ta. Nhưng nếu họ trả lời, cô sẽ xem xét chia cho họ một cái chân thỏ. Dù sao bốn người bọn họ không định dựa vào con mồi bé thế này để nhét đầy bụng, chủ chốt vẫn là thanh năng lượng và lương khô, nếu thật sự không được thì làm thêm mấy hộp đồ ăn quân dụng nữa.
Đỗ Hành sờ sờ hàng râu bên miệng:
"Ây dà, đây chính là khảo sát tôi rồi."
Ông ta vừa nói vừa nở nụ cười rõ tươi.
Trước khi nữ đạo sĩ Già La Lan tóc vàng mắt xanh mở miệng, Đỗ Hành đắc chí bổ sung:
"Có điều, tôi có quen biết vài người thức tỉnh. Bọn họ nói cho tôi biết, trong tâm linh của người thức tỉnh cũng đang tìm kiếm và truy tìm thế giới mới, cũng giống như tất cả mọi người trên Đất Xám tìm kiếm cánh cửa mở ra thế giới mới ngoài hiện thực vậy, hy vọng sẽ không còn phải chịu đói khát, không còn bị bệnh tật và biến dị quấy nhiễu nữa.
Đúng, Giáo Đoàn Tăng Lữ gọi nơi đó là 'Cực Lạc Tịnh Thổ'.
Thương Kiến Diệu nghe rất chăm chú, dường như có chút vỡ lẽ.
Lúc này, Già La Lan nói chen vào với khuôn mặt dịu dàng:
"Trong số những thầy tu máy móc khoác áo cà sa màu đỏ của Giáo Đoàn Tăng Lữ, có xác suất nhất định tiến vào 'Biển Khởi Nguyên'."
"Đúng đúng đúng, 'biển Khởi Nguyên'! Bọn họ có nhắc tới danh từ này." Đỗ Hành vỗ đùi cái đét, nói.
Tưởng Bạch Miên yên lặng nghe xong, bèn hỏi:
"Nếu vượt qua 'biển Khởi Nguyên', vậy sẽ đến đâu?"
"Tôi không biết." Già La Lan bình thản đáp lại.
Đỗ Hành chỉ cười chứ không trả lời, nhưng cũng không nói là mình không biết.
Tưởng Bạch Miên suy nghĩ hai giây, lại hỏi tiếp:
"Vậy từ chỗ nào để tiến vào 'biển Khởi Nguyên' đây?"
Già La Lan nhìn đống lửa bốc lên ngọn lửa đỏ sậm, nói:
"Cái tên mà mỗi người gọi nơi đó là không giống nhau."
Lúc này, Đỗ Hành cười nói xen vào:
"Cái tên có vẻ được công nhận chính là: 'Đại sảnh quần tinh'."
Đôi mắt Thương Kiến Diệu thoáng động, vẻ mặt hơi chút thay đổi khó mà thấy rõ.
"Là vậy à." Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu nói: "Tôi không tiếp xúc với người thức tỉnh bao giờ, không hiểu gì về bọn họ."
Dứt lời, cô không cho Đỗ Hành và Già La Lan cơ hội lên tiếng, mà nghiêng đầu nhìn Bạch Thần:
"Nướng thế nào rồi?"
"Cũng vừa chín tới." Bạch Thần kéo cành cây xuyên con thỏ về.
"Người từ xa tới là khách, chia cho bọn họ một phần đi." Tưởng Bạch Miên ra lệnh.
Bạch Thần biết rõ những thông tin vừa nghe được rốt cuộc hiếm có cỡ nào, nên cô hoàn toàn không hề có cảm xúc kháng cự, khi thỏ nướng bớt nóng, cô xé hai chân sau đưa cho Đỗ Hành và Già La Lan.
Cô lang thang trên Đất Xám nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên được nghe tới các cụm từ như "biển Khởi Nguyên" và "đại sảnh quần tinh".
Đỗ Hành không khách sao, giơ tay nhận lấy, cầm đầu cái xương đùi rồi bắt đầu vừa thổi phù phù vừa ăn.
"Không sai, nướng vừa chín tới..." Ông ta vừa ăn vừa hàm hồ khen một câu.
Già La Lan thì nhã nhặn hơn ông ta nhiều, cầm đầu xương nơi không nóng lắm, bắt đầu cắn từng miếng thịt nhỏ.
Cùng lúc đó, Bạch Thần chia số thịt thỏ còn lại làm bốn phần, để vào trong cặp lồng của đội mình.
Thương Kiến Diệu ăn một miếng, cảm thấy thịt này đúng là rất khô, nhưng khi nhai thì lại có cảm giác càng ăn càng thơm ngon hơn thịt ở trong công ty.
Long Duyệt Hồng phụ trách cảnh giới xung quanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn, chứ không cách nào được ăn luôn.
Sau khi ăn xong chút thịt thỏ này, Tưởng Bạch Miên thấy Đỗ Hành đang mút ngón tay liếm nốt chỗ mùi vị cuối cùng, không chút để ý hình tượng, cô bèn cười nói:
"Đỗ, tiên sinh, không phải ông nói mình là nghiên cứu viên lịch sử, vả lại có học thức uyên bác sao? Vậy ông có hiểu biết gì về phế tích mới phát hiện ở phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ không? Biết nó tương ứng với thành phố nào của thế giới cũ không?"
Đỗ Hành lấy ra một chiếc khăn tay nhàu nhĩ, lau hai tay rồi cười ha ha nói:
"Không biết, rất nhiều tư liệu thế giới cũ đã hoàn toàn thất lạc khi thế giới cũ hủy diệt, và trong thời đại rối loạn kia, bao gồm cả nhiều bản đồ có độ chi tiết cao.
Nhưng tôi có thể khẳng định một điều, phế tích thành phố mới được phát hiện kia chắc chắn có dị thường, rất đáng để nghiên cứu."
"Vì sao lại nói như vậy?" Tưởng Bạch Miên hỏi thay cho đám người Bạch Thần, Thương Kiến Diệu.
Đỗ Hành ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la phía bắc:
"Khi thế giới cũ hủy diệt, trong các trấn nhỏ và nông thôn xung quanh thành phố có không ít người sống sót, nhưng lại không một ai nhắc đến hoặc có ý định thăm dò phế tích thành phố kia. Ừm, phía sau là tin tức mà thợ săn di tích phát hiện phế tích kia báo về."
Về điều này, Tưởng Bạch Miên và Bạch Thần rất đồng ý, lúc trước Điền Nhị Hà của trấn Thủy Vi nhỏ tuổi như vậy đều một lòng một dạ muốn về thành phố tìm bố mẹ.
"Chi tiết đó chứng tỏ phế tích thành phố kia tuyệt đối không đơn giản." Đỗ Hành lại đưa ra kết luận.
Ông ta vừa dứt lời, từ phương bắc xa xa bỗng truyền tới một tiếng gào thét ồm ồm thê lương:
"G-rào!"
Trong đêm đen tĩnh lặng, hệt như có một cơn ác mộng đang giáng xuống.