Khuôn mặt Thương Kiến Diệu dần giãn ra:
"Được."
"Được cái đầu anh! Tôi còn chưa nói đó là yêu cầu gì đâu." Tưởng Bạch Miên tức giận bác bỏ một câu.
Cô dừng lại một chút, thở hắt một hơi rồi nói:
"Thứ nhất, không được ảnh hưởng tới chuyện điều tra nguyên nhân đám người Lôi Vân Tùng mất tích.
Thứ hai, nếu như không chắc chắn, có khả năng bại lộ bản thân, vậy thì chuyển sang thu thập tin tức, sau này còn nhiều cơ hội."
Nói đơn giản thì nội dung chủ chốt trong hai yêu cầu này một là phải kín đáo, hai là phải thận trọng.
"Được." Thương Kiến Diệu vẫn đưa ra câu trả lời tương tự.
Tiếp theo hắn quay người đi tới chỗ xe Jeep, sau đó mở cốp sau, lục tìm mũ lưỡi trai.
"Cái đó có thể che được gì chứ? Ặc... Mặc trái quần áo đi, lột bên trong mặc ra ngoài." Tuy Tưởng Bạch Miên nói vậy, nhưng cũng cầm lấy mũ lưỡi trai đổi lên đầu, kéo thấp vành mũ che đi non nửa khuôn mặt.
Ở nơi ánh sáng có vẻ hơi tối thì mặc như thế này có hiệu quả ngụy trang nhất định.
Thương Kiến Diệu cũng làm tương tự, sau đó đáp:
"Cảm giác nghi thức."
Tưởng Bạch Miên trợn trắng mắt, lười quan tâm người này.
Bọn họ ra sân, rẽ vào phố Nam, đi thẳng tới hẻm Sói Hoang.
Lúc này vẫn chưa tới tám giờ rưỡi, không chỉ những nơi như quán bar, quán trà hay hộp đêm rực rỡ ánh sáng, mà đèn ngoài đường vẫn chiếu sáng để lại những cái bóng dài ngắn khác nhau cho người đi qua đi lại.
Sau khi tìm được hộp đêm "Hôm Nay", Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu với mũ lưỡi trai trên đầu bước vào.
Trong đây, đập vào mặt là sóng nhiệt hoàn toàn khác biệt với cái rét bên ngoài, cùng với âm nhạc to vang làm cho người ta choáng váng đầu óc.
Trong ánh đèn rực rỡ xoay tròn, không ngừng biến đổi, Thương Kiến Diệu hệt như trở về nhà, cơ thể nhanh chóng đung đưa theo nhịp điệu, tiết tấu.
Làm Tưởng Bạch Miên nhìn thấy thì không kiềm được bĩu môi.
Nhưng Thương Kiến Diệu không gia nhập đám người đang nhảy nhót, mà đi tới khu vực quầy rượu, tìm một chỗ rồi đứng, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cánh cửa dẫn tới thị trường giao dịch ngầm kia.
Đây là thứ Bạch Thần đã nhắc đến, vả lại dựa theo nội dung mà cô và Long Duyệt Hồng kể lại, có thể suy đoán sơ bộ khi bọn họ rời đi, Eugene vẫn còn ở trong đó.
Sau khi bọn họ rời khỏi hộp đêm "Hôm Nay" và trước khi Thương Kiến Diệu, Tưởng Bạch Miên đến đây, Eugene có rời đi hay không thì không rõ.
Thương Kiến Diệu giơ tay nhìn đồng hồ, nói to với Tưởng Bạch Miên:
"Chờ một tiếng."
Nếu một tiếng đồng hồ sau mà chưa phát hiện mục tiêu, vậy thì đổi phương án khác.
"Cũng có kế hoạch đấy chứ..." Tưởng Bạch Miên vốn định thảo luận với Thương Kiến Diệu về phương án, hoàn thiện chi tiết giúp hắn, nhưng giờ thì cô bỏ qua ý nghĩ đó, mà dự định xem người này có thể làm ra trò gì.
Nếu thật sự bại lộ, vậy chỉ có thể dựa vào người tổ trưởng là cô chùi đít cho.
Trong giai điệu sôi động, Tưởng Bạch Miên cũng nhẹ nhàng lắc lư, để tránh bản thân cô trở nên không hợp với xung quanh, khiến người khác chú ý.
Trong quá trình đó, thi thoảng cô lại từ chối những người tới mời nhảy, tiện thể chặn đào hoa giúp Thương Kiến Diệu.
Tuy bọn họ đều đội mũ lưỡi trai, lại còn ép vành mũ xuống rất thấp, mà ánh đèn nơi đây cũng thiên về mờ ảo chứ không phải sáng rực, làm cho nhiều người không thấy được khuôn mặt bọn họ, nhưng dáng người thì rành rành ra đó, vẫn có thể thu hút chút hoa đào.
Chừng mười phút sau, cánh cửa gỗ ở gần quầy rượu mở ra, có ba người đi ra ngoài.
Người đi trước là một gã đàn ông to con với quả đầu trọc lốc, mặc áo phông màu đen và quần đùi màu sắc rực rỡ, theo sau bởi hai gã vệ sĩ mặc đồ đen sì.
Đặc điểm của Eugene rõ ràng như thế, Tưởng Bạch Miên không cần so sánh thêm cũng trực tiếp xác định được mục tiêu.
Cô nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu, chuẩn bị nhắc nhở hắn nhẫn nại chút, đừng vội vã bám đuôi, cũng đừng rút súng lục ngay tại đây, bắn lung tung.
Nhưng Thương Kiến Diệu không làm ra hành vi mà Tưởng Bạch Miên lo lắng, hắn hãy còn đắm chìm trong tiếng nhạc, khẽ đung đưa cơ thể.
Chờ khi ba người Eugene đến gần cửa hông của hộp đêm, có hai người trong đám người uống rượu xung quanh đứng lên, đi theo sau.
Cùng lúc đó, trong đám người đang nhún nhảy trên sàn nhảy, cũng có hai người dừng lại, đi tới cửa hông.
Đây đều là đám vệ sĩ ẩn nấp từ chỗ bí mật của Eugene.
"Được rồi." Tưởng Bạch Miên lập tức nói.
Nhưng tiếng của cô bị tiếng nhạc ồn ào che phủ hoàn toàn.
Nhưng Thương Kiến Diệu dường như cũng đang chờ đợi thời khắc này, sải bước đi theo, hệt như một gã vệ sĩ khác.
Người phía trước dừng lại, hắn cũng dừng lại, người phía trước bước đi, hắn cũng đi theo, không chỉ hoàn toàn không có ý định che giấu hành tung, mà còn kiêu ngạo thể hiện việc tao đi theo chúng mày đấy.
Điều này đương nhiên không thể lừa được hai tên vệ sĩ đi theo sau. Bọn họ liếc nhau, một người tiếp tục bước đi, người kia thì ở lại chỗ cửa hông, xoay người chặn Thương Kiến Diệu lại.
Tên vệ sĩ ở lại kia chờ Thương Kiến Diệu tới gần, mới kéo áo để lộ khẩu súng lục trong ánh sáng mờ ảo, trầm giọng nói:
"Này người anh em, cậu định làm gì thế?"
Thương Kiến Diệu với mũ lưỡi trai ép rất thấp, che giấu hơn nửa khuôn mặt trong bóng của vành mũ, từ trên nhìn xuống rồi cười nói:
"Tôi định làm gì hả? Anh xem:
Anh có vũ khí, tôi cũng có vũ khí..."
Lúc nói những lời này, hắn thò tay phải vào trong túi áo, kéo ra gần nửa thân súng.
Đây là của Rêu Đá.
Điều này làm cho tên vệ sĩ kia có chút căng thẳng, lo lắng xem có nên bắn trước hay không.
Thương Kiến Diệu dường như không phát hiện sự thay đổi trong bầu không khí, tiếp tục nói:
"Vừa rồi anh nhảy, tôi cũng nhảy.
Cho nên..."
Tên vệ sĩ kia ngơ ngác một chút, rồi thở phào một hơi nói:
"Cậu cũng là ám vệ của ông chủ à?"