Âu Dick quăng lựu đạn không lâu thì rơi vào trạng thái hắt hơi liên tục không ngừng được, sau đó trực tiếp hôn mê, hoàn toàn không có ấn tượng gì về dị biến ở phố Nam, chỉ mang máng có chút phát hiện. Ban nãy tình hình khẩn cấp, nên đương nhiên là không kịp lấy được tin tức khác từ chỗ thành chủ Hứa Lập Ngôn.
Anh ta lắc đầu nói:
"Tôi hỏi ngay đây."
Dứt lời, anh ta cầm di động lên bấm số khác.
Nhân cơ hội này, Tưởng Bạch Miên ngồi xổm xuống, lục soát người "Cha xứ" giả, xem liệu có tìm được manh mối hữu dụng nào không.
Cô nhanh chóng móc được một tờ giấy ra từ trong túi áo "Cha xứ" giả.
Bên trên có viết bằng cả chữ Đất Xám và Hồng Hà:
"Đây là lệnh thông hành do thành chủ đặc biệt phê chuẩn."
Ngoài dòng chữ này thì trên giấy không còn gì khác, đừng nói con dấu, đến cả chữ ký còn không tồn tại.
"Hắn dùng lệnh thông hành này mà dễ dàng vào được phố Bắc?" Tưởng Bạch Miên hỏi với chút buồn cười.
"Còn có thể như vậy sao...." Thương Kiến Diệu mắt tỏa sáng, dường như có chút rục rịch.
Tưởng Bạch Miên phát hiện, bèn quay sang mắng một câu:
"Đừng có thử, anh đâu biết thôi miên."
Cho dù muốn thử thì cũng phải tìm một khúc củ cải khắc dấu ấn rồi đóng dấu mới được.
Lúc này Âu Dick đã nói chuyện xong, quay sang nói với bọn họ:
"Dân du cư ngoài thành gây rối, đã xông vào trong rồi, tình cảnh khá hỗn loạn."
"Quả nhiên..." Tưởng Bạch Miên gỡ bộ đàm treo ở đai vũ trang, định dùng nó liên lạc Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.
Nhưng không thành công.
"Ngoài phạm vi..." Tưởng Bạch Miên thở hắt một hơi, rồi nói với Âu Dick: "Chúng tôi phải về phố Nam tìm mấy người bạn, tránh bọn họ gặp chuyện trong lúc biến loạn này."
Âu Dick tỏ ra lý giải:
"Lái xe của tôi đi, tiện thể mang cả hai người kia theo."
"Được, sau đó chúng tôi trả xe cho anh thế nào?" Tưởng Bạch Miên không lãng phí thời gian vào chuyện khách sáo.
"Nếu biến loạn nhanh chóng chấm dứt thì cứ đến công hội, còn nếu không thì tới bên ngoài phủ thành chủ, trên xe còn một tờ giấy thông hành đặc biệt." Âu Dick nói sơ qua.
Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên không nói gì thêm, chia nhau cõng Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi chạy tới gần cửa chính của bệnh viện Số Một, dùng chìa khóa Âu Dick đưa cho mở cửa lên xe, phóng ra ngoài.
Mãi tới lúc này, vệ đội thành chủ được phân công sang bên đây mới chạy tới.
Bởi vì bọn họ có giấy thông hành đặc biệt, không tốn sức mấy thoát khỏi vòng vây, ra phố Bắc, tiến vào quảng trường trung tâm.
Đến nơi đây, tiếng súng lại càng vang rõ, đến từ bốn phương tám hướng. Dưới đất là vô số xác chết, có thanh niên trẻ trung, có trẻ con, đàn ông rồi đàn bà, người ăn mặc khá chỉnh tề, kẻ thì quần áo rách rưới, có xác còn không nguyên vẹn, người thì như bị bóp chết, có kẻ ăn mặc giống quân thủ thành, lại có kẻ giống thợ săn bình thường tay cầm súng...
Máu của bọn họ vẩy xuống đất, hòa lẫn cùng rất nhiều vết đạn.
Có không ít người ngồi ở đầu hẻm bên đường, nhét bánh ngô vào trong miệng, thất thần nhìn vào cuộc biến loạn, không tham gia cũng chẳng chống cự.
Thấy cảnh tượng đó, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều im lặng trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Vài giây sau, Tưởng Bạch Miên lại lấy bộ đàm thử liên lạc với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.
Lần này bên kia có hồi âm.
"Hai người đang ở đâu?" Tưởng Bạch Miên cố gắng làm cho giọng mình bình tĩnh, tránh việc khiến tổ viên trở nên bối rối và căng thẳng.
Giọng của Bạch Thần mang theo chút âm thanh hỗn tạp vang lên:
"Chúng tôi đang chạy về tiệm súng A Phúc. Lúc dân du cư tràn vào, chúng tôi còn đang ở phố Đông, trực tiếp tìm chỗ né tránh.
Hiện giờ đợt hỗn loạn thứ nhất đã tan rã, rất nhiều người không tập trung lại nữa, chúng tôi thử về phòng dời vật tư trong phòng xuống xe Jeep, sau đó lái xe đi tiếp viện hai người, rời đi từ cửa thành phố Đông, chờ tình hình ổn định rồi mới quay trở lại."
"Rất tốt. Vậy chúng ta gặp nhau ở hẻm bên ngoài tiệm súng A Phúc."
Khi tiếng keng keng vang lên, những viên đạn lạc bắn tới đều bị lớp thiết giáp dày lắp thêm và kính chống đạn chắn lại.
Tình hình phố Nam còn nghiêm trọng hơn bên quảng trường trung tâm, thậm chí có cả máu loãng chảy thành dòng ở bên đường.
Rất nhiều người chết, xác nằm la liệt khắp nơi trên đường, có kẻ vẫn mở to mắt, trong ánh mắt đầy sợ không cam lòng và nghi hoặc.
Thi thoảng gặp được một hai người sống, nhưng phần lớn đều sắp không được nữa rồi, chỉ có thể đau đớn rên rỉ theo bản năng.
Tưởng Bạch Miên đảo mắt qua, đột nhiên chỉ vào một chỗ:
"Lái sang bên đó."
Đó là một quán ăn mà bọn họ đã vào ăn khi tới thành Dã Thảo:
"Quán mì gia truyền"
Lúc ấy khẩu âm dung hợp nhiều tiếng địa phương và hành vi kiên trì tới thư viện mượn sách dạy chữ cho cháu của ông chủ quán đã để lại ấn tượng sâu sắc cho đám người Tưởng Bạch Miên.
Món mì cay rất ngon kia cũng là như thế.
Lúc này, trong quán cực kỳ hỗn độn.
Ông chủ tóc mai đã hoa râm nằm dưới đất, trán có một lỗ thủng to, máu tươi nhuộm đỏ quần áo, đã không còn thở nữa.
Góc tường phía sau ông ta có một thằng bé tầm tám tuổi, đang run lẩy bẩy ngồi trong góc.
Xung quanh bọn họ có mấy cuốn sách mà phần lớn có tranh vẽ rơi lung tung.
Bên khác của quán, trên chiếc bàn duy nhất không bị lật nghiêng thì có hai người đang ngồi.
Một người thoạt nhìn là đàn ông chừng ba mươi tuổi, người còn lại là cô bé chừng bảy tám tuổi.
Bọn họ cúi đầu sì sụp ăn tô mỳ sợi lớn, không hề quan tâm sự hỗn loạn với tiếng súng bên ngoài, ngoảnh mặt làm ngơ.
Thương Kiến Diệu dừng xe lại, Tưởng Bạch Miên lập tức mở cửa rồi nhảy xuống, một tay giơ súng nhắm người đàn ông đang ăn mỳ, một bên thì nhanh chóng di chuyển tới trước chủ quán và cậu bé phía sau ông ta.
Không cần kiểm tra gì nhiều, chỉ dựa vào tình hình tín hiệu điện thì cô có thể xác định ông chủ đã chết.
Người đàn ông kia vội vàng cào chỗ hành bào còn sót lại trong bát vào miệng, liếm liếm đầu đôi đũa, đứng lên với vẻ vẫn chưa thỏa mãn, rồi chắn trước người cô bé kia.
Cô bé kia mặt thì vô cùng bẩn, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.
Nó không ngừng ăn, mà nhồm nhoàm ăn nốt chỗ mì còn lại.
Thương Kiến Diệu nhận ra người đàn ông kia, anh ta có làn da nâu, khuôn mặt chữ quốc, trông khá chân chất thành thật, chính là dân du cư hoang dã đã trả lời câu hỏi của Âu Dick, nói cho anh ta biết hành tung của "Cha xứ" giả.