Chín giờ lẻ năm phút sáng, trong một con hẻm ở phía hơi chếch đối diện công hội Thợ Săn.
Long Duyệt Hồng xác nhận không có người theo dõi, cẩn thận chạy vào trong, nói với Bạch Thần đang núp ở trong góc:
"Có thể đi công hội nhận nhiệm vụ rồi."
Bạch Thần cởi mũ nồi trên đầu mà khẩu trang trên mặt, kéo chiếc khăn quàng cổ màu xám bụi lên cao:
"Ừm."
Cô cảm thấy ắt phải đi phối hợp điều tra, rửa sạch hiềm nghi, làm cho công hội rút nhiệm vụ đi, bằng không cứ từng đợt thợ săn di tích tới tìm cô thì thực sự quá phiền, vả lại còn mang tới nguy hiểm không tất yếu.
Điều duy nhất mà cô không thể hiểu được là tại sao Long Duyệt Hồng lại kiên trì phải đi trinh sát trước, rồi mới tới đại sảnh, bởi nơi đó đâu phải đầm rồng hang hổ gì.
Nhưng nếu một tân thủ mà công ty phân cho có ý thức cẩn thận như vậy thì thật đáng để cổ vũ.
Long Duyệt Hồng cùng Bạch Thần ra khỏi hẻm, trong những ánh mắt lục tục quét tới, anh ta dặn dò:
"Chờ khi bị người ta hỏi, nhớ cứ mỗi một phút là phải sờ túi áo một lần."
Bạch Thần cảm thấy buồn cười, hỏi:
"Anh thực sự tin tên thần bí kia sao?"
Tên thuê phòng đối diện phòng bọn họ rõ là có khuôn mặt tuấn tú, mà lại giống người bị bệnh thần kinh.
Nhưng nói đi thì nói lại, nếu không phải sau đó lục tìm xong mà chẳng tìm được gì, Bạch Thần thật sự tin rằng trong túi của mình có một ngôi sao nhỏ gấp bằng giấy.
Nhưng tuy vậy, nghĩ đến tên kia nói gì mà chờ người ta hỏi thì hãy sờ, gì mà nếu sờ thấy thì nghĩa là đang nằm mơ, Bạch Thần cũng không dám khẳng định thật sự không có ngôi sao giấy nào.
Cô cũng được gặp và được nghe người ta kể về mấy chuyện thần kỳ, nhất là liên quan tới người thức tỉnh.
Xem ra trong tiềm thức mình vẫn rất tin tưởng chuyện này... Bạch Thần không nghĩ nhiều, trước khi vài tên thợ săn di tích tiếp cận, cô nhanh chóng đi vào trong đại sảnh của công hội.
Vào trong rồi, cô không còn vội vã nữa, mà ngẩng đầu nhìn dòng chữ hiển thị trên màn hình lớn, và được phát thanh đồng bộ:
"Nhiệm vụ: Tìm kiếm nghi phạm sự kiện Eugene mất tích.
Miêu tả: Một nam một nữ, nam cao chừng một mét tám, mặc áo lông màu xanh đen, đội mũ lưỡi trai; nữ cao tầm một mét bảy, mặc áo bông màu xám, cũng đội mũ lưỡi trai...
Thù lao: Chỉ cần thông qua xét duyệt, xác nhận hữu hiệu, một manh mối ít nhất 10 Ole, cao nhất 500 Ole.
Cấp độ nhiệm vụ: C, 100 điểm tín dụng.
..."
Ngay sau đó Bạch Thần nhìn thấy hình của mình trên màn hình lớn kia:
"Nhiệm vụ: Tìm thợ săn di tích Bạch Thần.
Miêu tả: Giới tính nữ, từng dùng tên Tiền Bạch, Bạch Phong, liên quan tới sự kiện Eugene mất tích, cao tầm một mét sáu, tóc ngắn, cụ thể nhìn ảnh chụp.
Thù lao: Người cung cấp manh mối, mỗi manh mối hữu hiệu được 5 Ole, dẫn Bạch Thần tới công hội hoặc tổng bộ quân thủ thành được 20 Ole.
Cấp độ nhiệm vụ: E, 10 điểm tín dụng."
Thật là tìm mình... Bạch Thần nhìn quanh một lượt, chú ý thấy có một người đàn ông mặc áo khoác nỉ dày màu đen sậm đang nhìn mình.
Lúc trước cô từng gặp thợ săn di tích này rồi, ban nãy cũng nghe Long Duyệt Hồng nói qua tên của anh ta, biết anh ta là Thợ săn cao cấp Âu Dick.
Bạch Thần không chút quan tâm dời mắt đi, tới trước một ô cửa sổ ở khu lễ tân, bình tĩnh nói:
"Tôi tới nhận nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ nào?" Nữ nhân viên sau ô cửa sổ vô thức hỏi.
Dựa theo thủ tục công việc của bọn họ là không thể trực tiếp khiến thợ săn di tích tới bên cạnh máy móc tự thao tác, phải hoàn thành lần phục vụ này thì mới đưa ra gợi ý được.
"Tìm kiếm thợ săn di tích Bạch Thần." Bạch Thần không để lộ chút cảm giác kỳ quái khi tự nói tên mình.
"Được, xin đưa huy hiệu thợ săn cho tôi." Nữ nhân viên kia mỉm cười nói.
Cô ta nhận lấy huy hiệu, quét qua máy rồi đột nhiên sửng sốt.
Vài giây sau, cô ta hơi ngẩng đầu, xuyên qua tấm kính nhìn ra ngoài:
"Cô, là Bạch Thần?"
Tên thợ săn mà Bạch Thần đăng ký là Tiền Bạch, nhưng bên phía Eugene lại cung cấp tên thật.
"Đúng vậy." Bạch Thần tỏ vẻ khá thản nhiên: "Nhân cơ hội kiếm một khoản."
Một lúc sau nhân viên kia mới kịp phản ứng:
"Vậy tôi trực tiếp lựa chọn nhiệm vụ đã hoàn thành cho cô nhé? Còn nữa, phiền cô chờ ở đây một lát, tôi báo cáo cái đã."
Bạch Thần nói thẳng:
"Tốt nhất là khiến người có thể đưa ra quyết định tới đây, muốn tôi phối hợp điều tra thì phải thỏa mãn điều kiện của tôi."
Nhân viên kia đương nhiên không cách nào đồng ý với cô, bèn cầm điện thoại trên bàn, báo cáo lại mọi chuyện.
Không lâu sau, một người đàn ông cao gầy với vài tên vệ sĩ vây quanh đến đại sảnh, đi tới chỗ Bạch Thần.
Tóc ông ta khá thưa, nhưng vẫn đen bóng, chỗ khóe mắt, khóe miệng và trán in hằn nếp nhăn, đặc điểm rõ nhất là mũi khá to.
"Tôi là Thôi Ân, phó hội trưởng của công hội." Người đàn ông cao gầy này khẽ gật đầu, tự giới thiệu một câu.
Tiếp đó ông ta nói với vẻ khá lịch sự:
"Cô Bạch Thần không cần quá căng thẳng, quân thủ thành tìm cô để hỗ trợ điều tra thôi."
Bạch Thần thủng thẳng nói:
"Tôi có hai điều kiện:
Thứ nhất, tôi không yên tâm bọn họ. Ông biết đó, rất nhiều nơi đều xảy ra chuyện không tìm thấy hung thủ nên kéo bừa người chết thay, cưỡng ép người ta nhận làm hung thủ, cho nên tôi chỉ tiếp nhận việc tra hỏi, phối hợp điều tra ở công hội này.
Thứ hai, tôi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, còn muốn kiếm tiền sinh sống, thời gian rất gấp, xin hãy nhanh một chút."
Tôn chỉ của công hội Thợ Săn luôn là phục vụ thợ săn, tiện cho thợ săn, trở thành nhà về mặt ý nghĩa nào đó của thợ săn. Bất kể là có thực sự được thực hiện hay không, không một vị quản lý công hội nào có gan phủ nhận, Thôi Ân cũng không ngoại lệ.