Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng có giả vờ, tối hôm qua anh không phải là không nghe thấy tiếng nhạc.” Tưởng Bạch Miên tàn nhẫn vạch trần sự giả bộ của Thương Nghiêu.

Mặc dù giáo dục cơ sở của công ty không đề cập đến việc quán bar có thể làm gì ngoài việc uống rượu, nhưng vào ban đêm, âm nhạc trên phố Tây sẽ không dừng lại cho đến hai ba giờ sáng, người thông minh sẽ có liên tưởng nhất định.

Không đợi Thương Kiến Diệu trả lời, Tưởng Bạch Miên đã "ừm" một tiếng:

"Chuyện này cứ để Tiểu Bạch giải quyết, cô ấy đã quen với chợ giao dịch ngầm rồi, nên biết hỏi ai."

"Ừm." Thương Kiến Diệu rất tiếc nuối, nhưng cũng đồng ý rằng người thích hợp nhất cho chuyện này là Bạch Thần.

"Đi thôi, không cần đợi trong công hội, trong khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ không có manh mối mới." Tưởng Bạch Miên dẫn đầu đi dạo quảng trường trung tâm, chuẩn bị tiến hành một cuộc "Khảo sát Văn hóa Dân gian thành phố Dã Thảo."

Đây là bài tập cô giao cho chính mình.

Đang đi, Tưởng Bạch Miên đột nhiên mỉm cười nói:

"Đội chúng ta, ngoại trừ anh, trong tên đều có màu sắc, Đại Bạch, Tiểu Bạch và Tiểu Hồng, chỉ có anh khác hẳn."

"Tôi là màu của ánh sáng mặt trời." Thương Kiến Diệu trả lời ngay lập tức.

Tưởng Bạch Miên ừm một tiếng:

"Cũng đúng, Diệu còn có nghĩa là ánh nắng..."

Đến chạng vạng tối, Bạch Thần đeo một chiếc khăn màu xám, dẫn Long Duyệt Hồng đi vào hẻm Sói Hoang.

So với buổi sáng, nơi đây đã cực kỳ náo nhiệt, tiếng nhạc vang lên khắp nơi, hòa quyện vào nhau thành một giai điệu sôi động.

Nhiều thợ săn di tích đều là vào sinh ra tử, có ngày hôm nay không có ngày mai, một khi có thêm một ít tiền và đồ vật dư thừa, khó tránh khỏi việc muốn phóng túng một chút.

Bất kể rượu, hay là vòng tay ấm áp của phụ nữ, đàn ông, cũng đều có thể làm cho bọn họ tạm quên đi sự tàn khốc của cuộc sống, không cần phải suy nghĩ ngày mai mình sẽ nhận nhiệm vụ gì, đi mạo hiểm chỗ nào, liệu có thể sống sót hay không.

Tại thành Dã Thảo nơi công hội Thợ săn cực kỳ hùng mạnh, điều này cũng mang lại sự thịnh vượng bất thường cho ngành nghề kinh doanh quán bar và hộp đêm ở địa phương.

Khi nhiều điểm tụ cư của dân du cư hoang dã trên Đất Xam không có đủ lương thực, nơi này có thể bỏ ra một số thực phẩm và trái cây để nấu rượu.

Đồng thời, bộ phận chính quyền thành Dã Thảo cũng cực kỳ hợp tác mà bật đèn xanh, đánh dấu con phố này nằm ngoài khu vực sinh sống, kể cả vào mùa đông cũng không bị cúp điện.

Dưới ánh đèn nhấp nháy, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng bước vào một hộp đêm có tên là "Hôm Nay", đi qua sàn nhảy nơi có nhiều người đang lắc lư uốn éo, đến trước quầy rượu.

Bạch Thần giơ ngón tay, gõ lên quầy bảy lần liên tục, nói với giọng bình thường:

"Hai cốc Ole vàng."

Đây là một loại rượu nho chưng cất, được gọi là Ole vàng vì ban đầu nó rất phổ biến trong thành Tối Sơ, cũng được hoan nghênh như tiền giấy "Ole".

Người pha chế đang lau ly ngẩng đầu lên, hai mắt đánh giá Bạch Thần:

"Tôi có một đề xuất tốt hơn."

"Là cái gì?” Bạch Thần hợp tác hỏi.

Người pha chế cười:

"Lúa mì. Cô có thể đi về phía sau nếm thử.”

Anh ta chỉ vào cánh cửa gỗ dường như dẫn đến nhà bếp ở phía bên kia của quầy rượu.

"Được." Bạch Thần trả lời.

Lúc này, nhân viên pha chế cũng gõ vào bề mặt quầy rượu, tổng cộng tám lần, với bốn khoảng dài và ba khoảng ngắn, lần lượt xuất hiện.

Bạch Thần không quay đầu lại, biết rằng đó là người phục vụ đang nói với cô: Ám hiệu ước định đã thay đổi, lần sau sử dụng ám hiệu này.

Sau khi đẩy cánh cửa nghi là của nhà bếp, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đi qua căn phòng chất đầy đồ lộn xộn và một hành lang hẹp, thấy hai người đàn ông mặc đồ đen to con với hai khẩu súng tự động.

Sau khi kiểm tra lại ám hiệu, bọn họ đã được cho vào, dọc theo cầu thang đi xuống tầng hầm.

Nơi đây có một phòng khách không nhỏ, bày các thứ như bàn ghế. Mấy chục người ngồi ở các chỗ khác nhau, dưới ánh sáng đèn huỳnh quang, trò chuyện vui vẻ với bạn bè bên cạnh.

Đây trông giống như một nơi tụ họp riêng tư, không phải cái gọi là thị trường giao dịch ngầm, hoàn toàn khác với mong đợi của Long Duyệt Hồng.

Bạch Thần quay đầu sang, tìm một người thích hợp để hỏi xem có nhìn thấy Lâm Phi Phi ở khu vực quán bar không.

Đột nhiên, ánh mắt cô ấy khựng lại.

Một người đàn ông ngồi chiếc ghế salon dài màu đỏ sẫm đứng lên.

Y có chiều cao bình thường, chừng một mét bảy, nhưng cánh tay của y to khỏe, cơ thể rắn chắc, trông rất mạnh mẽ.

Vào mùa đông lạnh giá, người đàn ông này chỉ mặc một chiếc áo phông vải cotton màu đen ngắn tay, một chiếc quần đùi rộng màu sắc rực rỡ, không hề sợ hãi về nhiệt độ thấp hiện tại.

Y cạo trọc đầu, xăm hình con sói màu xanh đen biểu tượng đại diện cho thành Tối Sơ trên đó, khuôn mặt dữ tợn, thuộc loại người không hề làm gì cũng có thể dọa trẻ con khóc lóc sợ hãi.

Phía sau y là hai người đàn ông mặc đồ đen giống vệ sĩ, bên hông phình to, nhìn ra là giấu vũ khí.

Người đàn ông không nhìn ra được độ tuổi cụ thể này đi từng bước về phía Bạch Thần, nở một nụ cười tươi:

"Cô thực sự đã trốn thoát rồi? Thật sự đúng là dám quay lại đây?"

Đôi mắt y lạnh lùng, không có chút ý cười nào.

Thân thể Bạch Thần có chút run rẩy, không có sự bình tĩnh trầm ổn thường thấy.

Long Duyệt Hồng chứng kiến cảnh tượng như vậy, tuy rằng trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lại cảm thấy mình không thể cứ đứng nhìn.

Đội trưởng nói, chúng ta phải bảo vệ lẫn nhau... Long Duyệt Hồng căn răng, bước tới mấy bước, chặn trước người Bạch Thần.

Cơ thể anh ta cũng có chút run rẩy hơi khó nhận ra, nhưng anh ta vẫn nhìn thẳng người đàn ông đầu trọc hung ác, không hề lùi bước.

Ồ... Thật ra, mình cũng không thấp... Nhìn chiều cao của người đối diện, suy nghĩ đó chợt lóe lên trong đầu anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK