Điều khiến Tưởng Bạch Miên cảm thấy may mắn là vì những dân du cư hoang dã đã chặn quảng trường trung tâm và tấn công phố Bắc, Âu Dick không thể quay trở lại công hội Thợ Săn, chỉ có thể ở lại phủ thành chủ.
Cứ như thế, bọn họ không chỉ có thể trả lại xe, hơn nữa còn không cần gián tiếp liên hệ để tìm cơ hội thẩm vấn "Cha xứ" giả.
Đây không phải là điều có thể làm được chỉ với một tờ giấy thông hành đặc biệt.
Bước vào phủ thành chủ, sau khi nhìn thấy Âu Dick ở đại sảnh, Tưởng Bạch Miên một bên ném chìa khóa xe qua cho anh ta, một bên hỏi thẳng:
“"Cha xứ" tỉnh chưa?”
Ẩn ý của cô là "Anh đã hoàn thành vòng thẩm vấn đầu tiên chưa?"
Âu Dick khẽ gật đầu nói:
"Hắn ta tin tưởng chắc chắn rằng mình là 'Cha xứ', kế hoạch dự bị là: Dẫn chúng ta cắn câu, tìm cơ hội ‘Thôi miên’ tôi, để tôi làm đồng phạm của hắn. Trong quá trình này, dựa vào những hạt giống được gieo từ trước, gây ra một cuộc bạo động lớn, tạo ra môi trường thích hợp nhất cho vụ ám sát cuối cùng."
"Nếu như không biết rằng thành chủ Hứa suýt chết trong công hội Thợ Săn, kế hoạch này thoạt nghe có vẻ giống thật." Tưởng Bạch Miên nhận xét.
Thương Kiến Diệu ngay lập tức nói thêm:
"Thật không may là hắn ta quá yếu, không thể đảm đương kế hoạch như vậy."
Nói đến đây Âu Dick đột nhiên có chút xấu hổ, bởi vì đối mặt với một đối thủ "yếu" như vậy, anh ta lại giống như không có chút tác dụng, vừa mới bắt đầu thì đã rơi ngày vào địa ngục hắt xì.
Tưởng Bạch Miên không lãng phí thời gian trừng mắt nhìn Thương Kiến Diệu, thay vào đó hỏi:
"Đã tìm ra tung tích đồng đội của Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi chưa?"
Đây là điều cô quan tâm nhất.
Âu Dick lắc đầu:
"Cha xứ' giả đã giao họ cho một người có biệt danh là 'Người Câm’, sẵn sàng sử dụng để vu oan hãm hại sau khi ám sát thành công.
Hắn ta không rõ bộ dạng của ‘Người Câm’ kia trông như thế nào, sống ở đâu, chỉ sử dụng thông tin liên lạc ước định trong ‘Phản Trí giáo’ để liên lạc, mà bây giờ bên ngoài phố Bắc quá hỗn loạn, chúng tôi không có cách nào sử dụng phương tiện tương ứng để liên hệ."
Sau khi nghe xong, Tưởng Bạch Miên trầm ngâm nói:
"Liệu ‘Người Câm’ này có phải là 'Cha xứ' thật hay không? Sự giao tiếp giữa hắn ta và ‘Cha xứ’ giả thực chất cũng là một loại ‘thôi miên’?"
"Có khả năng đó." Âu Dick cũng có những suy đoán về vấn đề này.
Hiện tại bọn họ có chung nhận thức là:
"Cha xứ" giả là những người thức tỉnh đã bị "Cha xứ" thật thôi miên hoặc giả xuyên tạc ký ức, cho nên, từ trong thâm tâm hắn ta nghĩ rằng mình là một "Cha xứ" thực sự, đã hoàn thành nhiều nhiệm vụ khác nhau theo chỉ thị của cao tầng của giáo phái.
Mà cao tầng đó có khả năng cao là "Cha xứ" thực sự.
Đồng thời, hán ta cũng có thể là một người hợp tác là "câm".
Lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi:
"Tại sao 'Cha xứ" giả cũng biết 'Thôi miên'?"
"Vị ‘Cha xứ’ thật chuyên tìm những người thức tỉnh có năng lực ‘thôi miên’? Chỉ như thế thì mới có thể tạo ra một người thay thế hoàn hảo." Tưởng Bạch Miên đoán.
Nếu "Cha xứ" giả không biết "thôi miên", vậy thì không những người khác sẽ không tin rằng hắn ta là "Cha xứ" thật, mà chính hắn cũng sẽ nghi ngờ điều đó, từ đó dao động về nhận thức tương ứng.
Âu Dick vô thức nói ra:
"Làm thế nào để tìm ra chính xác người thức tỉnh biết ‘thôi miên’..."
Không chỉ có số lượng người thức tỉnh rất ít, hơn nữa họ đều quen che giấu những đặc điểm năng lực của bản thân.
Còn chưa nói xong, Âu Dick đột ngột dừng lại, bởi vì anh ta đã nghĩ ra câu trả lời.
Thương Kiến Diệu có chút hào hứng nói:
"Mỗi khi một nhóm người thức tỉnh được sinh ra từ ‘Phản Trí giáo’, thì đều muốn quyết định một ‘Cha xứ’.
Lĩnh vực của Chấp Tuế tháng Ba "Mạt Nhân" là về mặt thôi miên và trí nhớ, trong giáo phái tín ngưỡng vị thần linh này, số người thức tỉnh trong lĩnh vực tương ứng không thể nói là có ưu thế tuyệt đối, nhưng chắc chắn sẽ có không ít.
"Khi số người thức tỉnh có khả năng 'thôi miên' đạt đến một con số nhất định, gom bọn họ lại với nhau, nhốt họ ở một nơi nào đó, 'tàn sát' lẫn nhau? Cuối cùng, người đi ra sẽ là một "Cha xứ" thật và nhiều "Cha xứ" giả?" Tưởng Bạch Miên cố gắng dịch nghĩa những lời của Thương Kiến Diệu.
Càng nghĩ cô càng nhận ra đây có thể là sự thật.
Điều này hoàn toàn phù hợp với học thuyết của "Phản Trí giáo"!
"Hầu hết mọi người không cần đầu óc, bọn họ chỉ là một con rối của Mạt Nhân, chuyện suy nghĩ đều giao cho người được thần lwajc họn tương ứng..." Tưởng Bạch Miên vừa cảm khái vừa buồn cười nói, "Sự hiểu biết trước đây của tôi về 'Phản Trí tuệ' vẫn còn quá hời hợt, trong lực lượng người thức tỉnh trung kiên của giáo phái mà bọn họ cũng làm như vậy, đúng là sự thống nhất giữa nhận thức và hành động..."
Đây là loại tinh thần gì thế này!
Trong tiếng thở dài, Tưởng Bạch Miên phát hiện ra rằng trong khóe mắt Thương Kiến Diệu có một chút háo hức.
Cô có đủ lý do chính đáng để nghi ngờ rằng, tên này đang muốn cạnh tranh danh hiệu "Cha xứ" thực sự này.
Mặc dù Tưởng Bạch Miên không nghĩ rằng hắn chắc chắn có thể sử dụng “Chú Hề Suy Luận” để giải quyết “Cha xứ” thật, thậm chí có thể bị đối phương “thôi miên” hoặc giả mạo ký ức, nhưng kết quả cuối cùng có thể sẽ là "Cha xứ" thật cố gắng dọn dẹp đống lộn xộn cho "Cha xứ" giả này, sau khi trải qua nhiều lần, cực kỳ ghét bỏ quyết định đuổi hắn ra khỏi hàng ngũ "Cha xứ", sau đó ngạc nhiên phát hiện, cái tên này đã lấy đi tất cả “Cha xứ” giả, tổ chức lại một "Hội anh em các Cha xứ", chỉ để lại một mình "Cha xứ" thực sự cô đơn nơi đó.
Phù... Tưởng Bạch Miên thở hắt một hơi, quyết định gác lại mọi suy nghĩ lung tung của mình.