Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hả? Cô nói cái gì vậy?"

Người vuốt tai và hỏi lại không phải Tưởng Bạch Miên, mà là Thương Kiến Diệu.

Điều này khiến cơ thể Bạch Thần cứng đờ, sau đó cô đẩy cửa phòng, bước vào, không nói thêm gì.

Đồng thời, Tưởng Bạch Miên cũng quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thương Kiến Diệu.

“Giúp cô lồng tiếng.” Thương Kiến Diệu nói một cách chân thành.

"Tuy rằng tôi không nghe rõ Tiểu Bạch nói cái gì, nhưng tôi có thể đoán được, anh đó, anh đã phá hủy toàn bộ bầu không khí và cảm giác ở đây!" Tưởng Bạch Miên đau lòng, "Đây là một cơ hội rất tốt để nâng cao tinh thần đồng đội!"

Trong khi nói chuyện, cô mở cửa phòng, bước vào phòng.

Khi cánh cửa đóng lại, nét mặt của cô thay đổi, cô mỉm cười nhìn về phía Thương Kiến Diệu:

"Có lẽ anh đã bỏ lỡ một cơ hội được Tiểu Bạch ngủ rồi.

Trong tình huống vừa rồi, nếu anh nói điều gì đó ấm áp hoặc có khí thế anh hùng, có khi cô ấy sẽ cảm động, nói không chừng sẽ tìm tôi đổi phòng. "

Thương Kiến Diệu nghiêm túc lắc đầu:

"Không thích hợp. "

"Ồ, anh cũng biết điều này à?" Tưởng Bạch Miên đánh giá Thương Kiến Diệu từ trên xuống dưới.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:

"Cô ấy không thích khiêu vũ, chúng tôi không thích hợp."

" ... " Tưởng Bạch Miên nhất thời không biết Thương Kiến Diệu đang nói đùa, hay là từ đáy lòng hắn nghĩ vậy.

Cô chỉ có thể phản bác lại bằng quan điểm của đối phương:

"Tôi còn tưởng anh sẽ nói người yêu chỉ ảnh hưởng tới việc cứu vớt toàn bộ nhân loại của anh.”

“Mối quan hệ ngủ với nhau một lần không giống yêu đương.” Thương Kiến Diệu giải thích bằng giọng điều kiểu có phải cô không thi qua được bộ môn đọc hiểu không.

"... Phân chia rạch ròi quá nhỉ." Tưởng Bạch Miên cảm thấy đối với chủ đề này, mình không thể nào chiếm được thế thượng phong, vì vậy nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chẳng phải hiệu quả của ‘Chú Hề Suy Luận’ của anh mạnh hơn trước đúng không? Sau khi Eugene trở thành nô lệ của anh, hắn ta sợ như vậy, giống như đã được huấn luyện lâu rồi, còn có, cách thức của anh dường như không còn giới hạn trong việc ‘anh như thế nào, tôi cũng như thế đấy', không còn chỉ tìm điểm bằng giống nhau nữa?"

"Trước đó thì có thể, nhưng nhất định phải có liên quan mật thiết đến mục tiêu, chuyện đã xảy ra. Những dữ kiện khác nhau sẽ dẫn đến những kết quả suy luận khác nhau, chưa chắc đã nghiêng về tôi, phải lựa chọn hoặc chủ động sáng tạo.” Thương Kiến Diệu trả lời câu hỏi thứ hai trước.

Đối với câu hỏi trước, câu trả lời của hắn là:

"Tôi cũng không biết tại sao Eugene lại trở nên như vậy. Khi sử dụng với vệ sĩ và tài xế, cũng không lợi hại cho lắm."

Tưởng Bạch Miên ngồi lên giường suy tư nói:

"Cũng đúng, tối nay anh đã sử dụng năng lực này ba lần, hiệu quả trước đó không quá lớn như vậy.

Có lẽ... hiệu quả của 'Chú Hề Suy Luận’ có liên quan đến nhận thức của bản thân mục tiêu?

Eugene đã bắt nô lệ, huấn luyện nô lệ trong một thời gian dài, trong lòng hắn ta chắc chắn có một 'tiêu chuẩn' cho những nô lệ thực sự đủ điều kiện. Khi hắn ta cho rằng mình là nô lệ của anh, hắn ta bắt đầu dùng cái ‘tiêu chuẩn’ này để điều chỉnh hành vi của mình, vừa nhìn thấy anh liền nơm nớp lo sợ, run lẩy bẩy, không dám phản kháng?

Nếu đổi thành một người khác, coi mình là nô lệ của anh, sẽ không quá phóng đại, bởi vì họ căn bản là không biết một nô lệ đủ tiêu chuẩn sẽ như thế nào, không có cách nào để điều chỉnh giống một nô lệ như đúc, chỉ đơn thuần là phục tùng ở trình độ thấp.”

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Có thể là vậy.”

Tưởng Bạch Miên “ừm” một tiếng, tiếp tục nói:

"Điều này tương đương với việc bị ảnh hưởng bởi ‘Chú Hề Suy Luận’, thêm vào đó là tự thôi miên, vì vậy hiệu quả tốt một cách đáng ngạc nhiên."

Nói đến đây, cô cười:

"Theo một nghĩa nào đó, đây được gọi là tự tạo nghiệp rồi bị nghiệp quật.

Anh nói xem, Eugene có phải là cả đời cũng không thể đào tạo ra một nô lệ đáp ứng đầy đủ các 'tiêu chuẩn' của chính mình, kết quả là, nô lệ hoàn hảo nhất đáp ứng 'tiêu chuẩn' của hắn ta hóa ra lại là chính hắn?

Thú vị, thực sự rất thú vị..."

"Cuộc đời luôn tràn ngập định mệnh, vào lúc này..." Thương Kiến Diệu bắt đầu chuyển sang dùng giọng phát thanh đầy lôi cuốn.

“Dừng lại, đừng nói nữa!” Tưởng Bạch Miên ngay lập tức ngắt lời hắn, tránh việc xuất hiện những lời xui xẻo.

Thương Kiến Diệu tiếc nuối ngồi xuống chiếc ghế trước bàn.

Hai giây sau, hắn đột nhiên nói:

"Eugene chủ yếu là chế tạo nô lệ, vậy ai mua nô lệ?"

Tưởng Bạch Miên thở dài:

"Tôi đã nghĩ về điều này trước đây rồi, đừng hỏi, hãy đợi Tiểu Bạch tự mình nói.

Điều này có thể liên quan đến lý do cô ấy muốn biến đổi gen..."

Im lặng một lúc, Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu, nghiêm mặt nói:

"Còn nhớ là phải làm gì chứ?"

"Xem xét lại. Mỗi khi hoàn thành một nhiệm vụ đều phải xem xét lại." Thương Kiến Diệu trả lời một cách thành thạo.

“Không tệ." Lông mày Tưởng Bạch Miên giãn ra, "Anh xem lại từ đầu một lần nữa, cảm thấy hiện tại còn có sơ hở gì, dễ bị người khác truy cứu?"

Thương Kiến Diệu suy tư nói:

"Ban đầu là vệ sĩ kia chịu ảnh hưởng của ‘Chú Hề Suy Luận’.

Lúc đó ở lối ra vào của hộp đêm, đèn thỉnh thoảng sáng lên, thỉnh thoảng mờ đi, mặc dù tôi luôn đội mũ lưỡi trai, nhưng chiều cao của hắn ta thấp hơn tôi rất nhiều, nhiều nhất là một mét bảy, không loại trừ việc hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của tôi.

Sau khi nghĩ lại, hắn ta cũng sẽ phát hiện rằng mình đã bị ảnh hưởng, khiến năng lực ‘Chú Hề Suy Luận’ của tôi bị phơi bày một phần nhất định."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK