Mười lăm phút đồng hồ sau, Tiểu Xung gắp một đũa trứng xào cà chua bỏ vào trong miệng. "Ngon thật đấy." Cậu ta hài lòng khen một câu: "Họ cũng không biết làm cái này, chỉ biết nướng và luộc, hơn nữa đôi khi còn hoặc là nướng cháy, hoặc là toàn máu bên trong." Nói xong, cậu ta lại cắn một mồm pizza, khá là vui vẻ. "Món này rất đơn giản." Tương Bạch Miên cố tình đề nghị: "Hay là để tôi dạy họ?" Sở dĩ cô phải mất mười lăm phút mới xong, là vì còn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.