Mấy cô vợ? Long Duyệt Hồng sinh ra và sống ở tòa nhà dưới lòng đất đã lâu, rất khó có thể tưởng tượng ra chuyện này.
Thương Kiến Diệu thì bắt đầu thảo luận rất nghiếm túc:
"Chắc chắn là sẽ bận lắm."
"Một số nơi có phong tục này, một số nơi thì một người phụ nữ có thể cưới mấy người chồng cơ." Tưởng Bạch Miên hồi tưởng.
Thương Kiến Diệu lập tức tò mò:
"Nếu thả người của hai nơi đó vào một chỗ, trộn hai loại phong tục này với nhau thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Tưởng Bạch Miên ngẫm nghĩ:
"Đại khái là chồng tư của vợ ba của chồng cả của bà hai của tôi lại là con tôi?"
Long Duyệt Hồng nghe xong mà choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn không thể hiểu rõ nổi đây là mối quan hệ như thế nào.
Anh ta đảo mắt nhìn, chợt thấy trước một con xe cách đó vài mét, có mấy người mặc áo bông và áo lông cũ đang đứng, liên tục cúi người xuống vái lạy hai cây nến màu đỏ.
Hai cây nến đỏ kia lung lay ánh lửa, phía trước còn bày một miếng thịt phơi khô, một con gà được vặt sạch lông và những đồ ăn như bánh bao, bánh ngô.
"Bọn họ đang làm gì vậy?" Long Duyệt Hồng thoáng nhón chân hòng nhìn cho rõ hơn.
Bạch Thần nhìn lướt qua hướng đó:
"Bọn họ đang bái thần Đầu Xe."
"Thần Đầu Xe?" Tưởng Bạch Miên hứng thú hỏi.
Bạch Thần châm chước rồi nói:
"Đối với quần thể người Vô Căn mà nói, xe là tài sản quý giá nhất, là một thành viên quan trọng của gia đình, rất nhiều phong tục tập quán của bọn họ đều đến từ điều này. Bọn họ luôn sợ lúc xe đang chạy sẽ đụng vào chỗ nào đó, đâm vào cái gì, hoặc lún xuống đầm lầy, và lật xe vì chướng ngại vật nào đó, cho nên bọn họ đã tạo ra việc cúng bái thần Đầu Xe, cầu mong đi đường bình an, xuôi gió xuôi nước, không bị trục trặc gì."
Thương Kiến Diệu chậc một tiếng:
"Không thuộc phạm vi cai quản của vị Chấp Tuế nào?"
"Đúng vậy, vị thần mà bọn họ tôn thờ lại không phải một Chấp Tuế." Long Duyệt Hồng nói theo.
Bạch Thần chợt mỉm cười:
"Các vị Chấp Tuế cũng không cai quản rộng khắp như vậy, ở không ít nơi, rất nhiều người chỉ nghe nói tới danh từ này mà thôi.
Ừm... Rất nhiều giáo phái tín ngưỡng Chấp Tuế thử nhét thần Đầu Xe vào trong tôn giáo của mình, để nhờ đó phát triển quần thể người Vô Căn thành tín đồ cho giáo phái mình. Hiện giờ giáo phái làm điều này tốt nhất là Thủy Tinh Ý Thức Giáo, đây cũng là một trong những giáo phái thờ kính Chấp Tuế tháng Một, Phật Đà Bồ Đề.
Ở trong mấy quần thể người Vô Căn khác, thần Đầu Xe đã đổi tên thành Xa Đầu Bồ Tát."
"Sự cạnh tranh giữa các thần linh cũng khốc liệt ghê." Thương Kiến Diệu nghiêm mặt đánh giá một câu.
Long Duyệt Hồng lại nhìn chỗ đang cúng bái thần Đầu Xe, nhìn thịt phơi khô, gà luộc nguyên con với bánh bao, bánh ngô, nói:
"Thế kia có phải hơi lãng phí quá không?"
Cho dù với nhân viên Sinh Vật Bàn Cổ mà nói thì đây cũng là một bữa đúng kiểu đại tiệc, nếu không phải ngày lễ tết thì hiếm khi tổ chức ăn như vậy.
"Họ không vứt đi đâu." Bạch Thần giải thích: "Sau khi cúng xong, những đồ ăn này sẽ được bưng về chia cho cả nhà. Trên Đất Xám, ngoài một số ít địa phương ra, cơ bản là sẽ không xuất hiện chuyện lãng phí đồ ăn."
Nói tới đây, vẻ mặt cô trở nên dịu dàng hơn, khóe miệng khẽ giương lên:
"Ở trong rất nhiều điểm tụ cư của dân du cư hoang dã, đám trẻ con chờ mong nhất là cúng thần linh, điều đó có nghĩa bữa đó sẽ rất phong phú, một năm chỉ được có một hai lần được ăn nhiều ăn ngon như vậy."
"Là thế à..." Long Duyệt Hồng đánh đồng chuyện này với ngày tết ở Sinh Vật Bàn Cổ, lập tức có đồng cảm.
Trong lúc nói chuyện, bốn người bọn họ đi tới chỗ náo nhiệt nhất nhưng cũng xa xe chở dầu nhất trong trại.
Nơi này khá trống trải, chỉ đỗ ba chiếc nhà xe trông khá dài và khó to.
Chúng nó phân tán tạo thành hình chữ Khẩu (口) khá rộng, cửa hai bên xe mở hết, để lộ những bàn ghế, bếp và ngăn tủ này nọ ở trong.
Mà chỗ bọn chúng bao quanh thì vòng ngoài có bày đủ các loại bàn ghế, ở giữa lại hoàn toàn trống trải không có gì.
Lúc này, trên nóc của nhà xe đối diện lối vào kia có mấy quả cầu đang không ngừng phát ra ánh sáng xanh đỏ tím vàng lập lòe, bao trùm toàn bộ khu vực này trong ánh sáng huyền ảo.
Trên nóc hai nhà xe khác, một cái có để loa phát ra âm nhạc có nhịp điệu nhanh và mạnh mẽ, khiến những người đang tụ tập ở khu vực trống kia không kìm được uốn éo nhảy múa.
Tưởng Bạch Miên nhìn một lúc, rồi thò tay túm lấy Thương Kiến Diệu đang nóng lòng muốn gia nhập:
"Đừng xen vào đó. Đi vào trước đã."
Thương Kiến Diệu lưu luyến dời mắt đi, xốc lại chiếc ba lô sắp đặt xuống, theo Tưởng Bạch Miên đi tới nhà xe ở trong cùng.
Dọc đường đi, bọn họ gặp một thanh niên trẻ tuổi cạo sạch tóc hai bên đầu.
Tưởng Bạch Miên cản gã lại, mỉm cười hỏi:
"Thủ lĩnh của các vị ở chỗ nào?"
Trong lúc nói, cô ngửi thấy mùi xăng dầu phả ra rất rõ trên người đối phương.
Gió mùa đông thổi tới, chàng trai kia mặc không nhiều, chỉ một chiếc áo phông màu đỏ có ống tay dài với một chiếc quần ống khá rộng.