Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Bạch Miên còn chưa nói gì, Thương Kiến Diệu cũng đã hưng phấn nói với Long Duyệt Hồng:

"Trạng thái này không tệ, hãy giữ vững!"

Trạng thái không tệ... Khoan, tại sao mình phải hưng phấn? Đây là chuyện nguy hiểm nghiêm túc nhường nào! Long Duyệt Hồng đột nhiên muốn giơ tay tát vào má mình một cái.

"Anh hưng phấn cái gì chứ?" Tưởng Bạch Miên lại mắng Thương Kiến Diệu một câu, sau đó nói với Long Duyệt Hồng: "Không tệ không tệ, có thể kịp phản ứng nhanh như vậy là rất ổn đấy. Trên quãng đường tiếp theo, chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ xem đến lúc đó nên làm thế nào để vào thành Dã Thảo mà không bại lộ, làm sao xác định được nhân viên tình báo của công ty ở nơi đó có vấn đề hay không. Ha ha, mà không phải vội gì, hãy còn sớm lắm, cứ xử lý xong xuôi chuyện trấn Thủy Vi trước đã!"

"Rõ, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng đáp lại to rõ.

Anh ta cảm thấy mình đang dần lột xác thành một tổ viên đáng tin.

Xe Jeep chạy được một lúc, Bạch Thần nhìn bên ngoài hồi lâu, nhíu mày nói:

"Có rất nhiều dấu vết động vật di chuyển."

Nghe cô nói như vậy, Long Duyệt Hồng mới phát hiện trên hoang dã khắp nơi là sự điêu tàn xám xịt vàng vọt, có rất nhiều dấu chân chen chúc thành một mảng, hệt như bước ra một con đường nối bắc nam vậy.

"Năm nay thời không được bình thường cho lắm, rất nhiều đàn quái vật đều di chuyển, động vật hẳn là cũng như vậy." Tưởng Bạch Miên nhớ lại những tin tức được xem, nghe và đọc, vẻ mặt như đầy cảm xúc:

"Với không ít dân du cư hoang dã mà nói, trời đông này lại khó sống rồi."

Cô vừa dứt lời, một đàn chim kỳ quái bay qua trên bầu trời.

Chúng nó to hơn quạ đen không ít, cơ thể phủ bởi lớp lông màu đen sì, đầu lâu thì lộ hẳn ra ngoài, dính không ít thứ bẩn thỉu.

Bầy chim này càng bay càng thấp, rồi nhanh chóng hạ xuống một đầm lầy cách đó không xa.

Trong quá trình đó, chúng nó không tạo ra chút âm thanh nào, yên tĩnh hệt như không tồn tại.

Bạch Thần nhìn thấy cảnh tượng đó, nói với ngữ khí cảm thán:

"Chim báo tử... Xem ra bên kia có không ít xác chết."

"Chim báo tử? Đây là một loại quạ đen?" Long Duyệt Hồng tò mò hỏi.

Anh ta nhớ rõ trong sách giáo khoa từng nhắc đến rất nhiều nơi trong thế giới cũ coi quạ đen là điềm xấu, gọi chúng là chim báo tử.

Bạch Thần thu hồi ánh mắt, giải thích chi tiết:

"Đây là một loại sinh vật đột biến, chúng tôi đều gọi nó là chim báo tử hoặc quạ đen bạch cốt. Chúng nó chỉ ăn tử thi. Chỗ nào mà chúng tập trung thì ắt có sự tồn tại của cái chết."

Tưởng Bạch Miên lái xe khẽ gật đầu, bổ sung hai câu:

"Loại quạ đen đột biến này rất thần kỳ, trong tình huống đầu lâu lộ hẳn ra ngoài mà vẫn có thể sống rất khỏe như vậy.

Chúng nó không bao giờ tấn công sinh vật còn sống, nhưng nếu gặp phải thì vẫn phải cẩn thận. Miệng chúng nó có thể phun ra một ống dẫn giống hệt ruồi bọ, phun dịch tiêu hóa từ trong. Loại dịch tiêu hóa này rất nguy hiểm, có thể nhanh chóng hòa tan xác chết thành nước để tiện cho lũ quạ đen bạch cốt này ăn.

Nếu loại dịch tiêu hóa này có thể hòa tan được thi thể, tôi tin nếu dùng nó lên người sống thì hiệu quả cũng sẽ không kém."

Long Duyệt Hồng tưởng tượng cảnh tượng đó, lập tức kêu lên một tiếng.

"Giờ có một vấn đề thế này." Thương Kiến Diệu vô cùng hào hứng nói: "Chất thịt của loại quạ đen này thế nào? Nếu nướng lên ăn thì mùi vị ra sao?"

Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu trừng mắt người này một cái:

"Bản thân loại quạ đen này vốn là giống đột biến, hơn nữa đặc điểm đồ ăn và hoàn cảnh sống khiến chúng mang theo không biết bao nhiêu độc tố và vi khuẩn gây bệnh."

Cô nói xong thì Bạch Thần đột nhiên lên tiếng:

"Thịt nó ngon lắm."

Tưởng Bạch Miên một tay cầm tay lái, tay kia sờ sờ tai:

"Cô ăn rồi à?"

"Ừ, lúc đó cũng là mùa đông như bây giờ, cũng không đủ đồ ăn. So với thịt người, tôi cảm thấy việc ăn quạ đen bạch cốt càng dễ chấp nhận hơn..." Bạch Thần hồi tưởng rồi kể: "Thịt nó ngon ngoài sức tưởng tượng, trứng của chúng lại càng là loại trứng ngon nhất mà tôi từng ăn..."

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều giơ tay lau khóe miệng.

Sau khi làm xong động tác đó, Long Duyệt Hồng mới nhận ra, xấu hổ một hổi.

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nói với anh ta một cách nghiêm túc:

"Tôi đã dùng 'chú hề suy luận' khống chế cậu rồi, cho nên cậu mới làm động tác giống hệt tôi."

"Thật sao?" Long Duyệt Hồng vừa thoải mái lại vừa sợ hãi.

"Giả đấy." Thương Kiến Diệu cười trả lời.

Tưởng Bạch Miên không để ý tới cuộc nói chuyện của hai người ở hàng ghế sau, cô tò mò hỏi Bạch Thần:

"Không trúng độc hay nhiễm bệnh ư?"

"Khả năng trúng độc không rõ ràng, cũng tạm ổn." Bạch Thần vô thức nhìn ra ngoài cửa kính xe: "Nhưng lúc ấy chúng tôi có mười mấy hai mươi người, sinh bệnh chết đi gần nửa, xác của bọn họ lại nuôi sống nhiều quạ đen bạch cốt hơn..."

Cô khẽ nhếch khóe miệng tạo ra nụ cười nhạo không rõ là nhắm vào ai.

"Ở trên Đất Xám, có đôi khi, chỉ có thể chọn cái ít hại hơn giữa hai cái hại." Tưởng Bạch Miên cảm thán một câu từ tận đáy lòng.

Trong cuộc trao đổi như vậy, xe Jeep màu xanh xám lao đi trong hoang dã, khi sắc trời đang dần tối, chui vào đầm lầy, rẽ ngang rẽ dọc tới trấn Thủy Vi.

Bởi vì là người quen biết, từng giao dịch và thuộc dạng đáng tin, nên sau khi Bạch Thần ra mặt, thủ vệ lập tức cho bọn họ đi vào trong thôn trấn, làm cho xe đỗ ở vị trí cũ, bên ngoài một lán trại làm từ gỗ ở chỗ góc tường bao.

Tưởng Bạch Miên vừa mới xuống xe thì đã nhìn thấy người quen.

"Cẩu Tử." Cô cười lên tiếng chào.

Thành viên Trấn Vệ đội mặc một chiếc áo gió màu xám có nhũ danh Cẩu Tử lập tức đỏ bừng mặt mũi, lẩm bẩm:

"Tôi, tôi tên là Đinh Sách..."

Bạch Thần không cho Cẩu Tử cơ hội nói tiếp, hỏi thẳng:

"Điền trưởng trấn đâu rồi?"

Vẻ mặt Đinh Sách lập tức trở nên bi thương:

"Trưởng trấn, trưởng trấn ngã bệnh rồi. Sắp, sắp không được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK