Không phải chứ? Với người có tâm lý vững vàng như Tưởng Bạch Miên mà giờ phút này cô gần như không tin vào mắt mình.
Nếu Lôi Vân Tùng chỉ còn sống trong thành Dã Thảo, bọn họ vẫn có thể chấp nhận được, nhưng vấn đề ở chỗ, rõ ràng vị tổ trưởng của tổ hàng xóm này còn hoạt động khá sôi nổi, thậm chí còn liên quan tới một vụ bắn súng, mà lại chẳng hề liên lạc công ty báo cáo tình hình.
Cho dù điện đài vô tuyến của bọn họ đã hỏng hoặc đánh mất, thì cũng có thể thử làm một cái mới, hoặc tới chợ đen thuê chứ!
Chẳng lẽ bọn họ tra được cái gì, nên phản bội rồi ẩn núp đi? Không, nếu như là phản bội, bọn họ sẽ không ở lại thành Dã Thảo, bởi bọn họ hẳn là biết rõ công ty ắt sẽ điều tra... Trừ phi đây đã biến thành một âm mưu nhằm vào công ty... Tưởng Bạch Miên dời mắt đi, nhìn sang Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu cảm nhận được ánh nhìn từ cô, bèn chủ động hỏi:
"Anh ta dùng việc giết người để cảnh báo công ty?"
"... Hẳn là không phức tạp như vậy, còn nữa, ý nghĩ này của anh có chút nguy hiểm." Tưởng Bạch Miên suy tư rồi nói: "Tôi nghi ngờ bọn họ bị kẻ nào đó khống chế, sau đó những người kia dùng sinh mệnh của thành viên khác trong tổ ép Lôi Vân Tùng làm một số việc bẩn thỉu giúp bọn họ? Điều này có thể giải thích vì sao tin tình báo mà Trần Húc Phong nhận được lại là có người gặp được người mà nghi là Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi, lại không nhắc tới ba người còn lại."
Ba người còn lại là con tin, đang bị nhốt!
"Rất phức tạp." Thương Kiến Diệu dường như bắt đầu nhại lại.
Tưởng Bạch Miên lại gật đầu:
"Đúng vậy. Nếu chỉ tìm người làm mấy công việc bẩn thỉu thì không cần phải khiến mọi chuyện rắc rối phức tạp như vậy, không đủ động cơ. Có phải là báo thù không? Một số người mà Lưu Đại Tráng đại diện làm cho tiểu tổ của Lôi Vân Tùng tổn thất nặng nề, chỉ còn lại hai người? Nhưng cũng phải liên lạc công ty trước chứ, có công ty cung cấp viện trợ, mọi chuyện sẽ đơn giản đi rất nhiều..."
Tưởng Bạch Miên tự nói một lúc, rồi thở hắt ra một hơi:
"Cứ ở đây đoán mò cũng vô dụng, chúng ta cứ nhận nhiệm vụ trước đã. Cho dù có nói thế nào thì chí ít cũng có manh mối nhất định."
Thương Kiến Diệu dùng hành động thay lời nói, trực tiếp đi tới chiếc bàn gần nhất, ấn sáng chiếc máy ở trên, rồi quét huy hiệu thợ săn nhận nhiệm vụ.
Đây là một nhiệm vụ không giới hạn, tân thủ cũng nhận được.
Chờ khi Tưởng Bạch Miên cũng nhận nhiệm vụ xong, Christina tóc vàng mắt xanh đột nhiên quay trở lại tầng một.
Lần này cô ta không mang theo bất cứ vệ sĩ nào.
Khi nhìn thấy Thương Kiến Diệu, cô ta khẽ mỉm cười nói:
"Hôm nay không được rồi, có việc gấp đột xuất."
Dứt lời, vị phó hội trưởng của công hội Thợ Săn vội vàng từ cửa bên rời khỏi đại sảnh.
"Việc gấp?" Tưởng Bạch Miên tới gần Thương Kiến Diệu, như có suy nghĩ lẩm bẩm một câu.
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, cô lại nở nụ cười:
"Xem ra anh không cần mạo hiểm rồi. Ừm... Từ cảnh tượng vừa rồi, anh có nhìn ra chi tiết gì không?"
"Cô ta chỉ có một mình." Thương Kiến Diệu đáp lại.
"Không tệ." Tưởng Bạch Miên khen một câu: "Một người bình thường cần ba vệ sĩ đi cùng, nay lại có gan một mình ra ngoài, chứng tỏ thực lực của cô ta không yếu, hoặc là, người mà cô ta cần gặp khiến cô ta cực kỳ yên tâm, vả lại khoảng cách cũng không xa? Ừm, chuyện tương tự chắc chắn còn liên quan tới rất nhiều bí mật."
Lúc này, Tưởng Bạch Miên liếc thấy Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng đã nhận nhiệm vụ xong.
Vì vậy cô không nói gì nhiều, chỉ vào cửa rồi bảo:
"Đi thôi, đi xem hiện trường."
Sau khi ra khỏi công hội Thợ Săn, trở lại phố Nam, thứ Tưởng Bạch Miên chú ý trước tiên không phải hiện trường vụ án, mà là một đống người.
Một đống thợ săn di tích đang bao quanh chỗ Lưu Đại Tráng trúng đạn ngã xuống, chỉ hận không thể lật cả mặt đường lên.
"Làm thế có tác dụng gì? Quan trọng là vị trí của tay súng và trên người Lưu Đại Tráng có gì, chứ không phải chỗ hắn ta ngã xuống." Tưởng Bạch Miên liếc nhìn rồi lắc đầu.
Mà xác Lưu Đại Tráng đã bị quân thủ thành khiêng đi từ trước rồi.
Sau khi phân biệt tòa nhà lầu nơi bắn ra viên đạn, Tưởng Bạch Miên dẫn Thương Kiến Diệu vào sân của tòa nhà đó.
Một giây sau, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ:
Rất nhiều người đang xếp hàng dài ở chỗ đi lên cầu thang!
"Đang làm gì vậy?" Tưởng Bạch Miên vô thức hỏi.
Thương Kiến Diệu nghiêm túc quan sát vài giây rồi trả lời:
"Đi tham quan."
"Xếp hàng đi xem tầng thượng?" Tưởng Bạch Miên đột nhiên cảm thấy cảnh tượng như vậy có chút hoang đường và buồn cười.
Số lượng thợ săn di tích nhận nhiệm vụ này nhiều quá mức tưởng tượng!
Cô đi nanh vài bước, tới cuối hàng, rồi huýnh tay người đàn ông phía trước, mỉm cười hỏi:
"Này, đang xếp hàng làm gì thế?"
Người đàn ông kia không kiên nhẫn quay đầu lại, sau đó nở nụ cười:
"Chờ nói chuyện với người chứng kiến, xem có kiếm được manh mối mới gì không."
Một manh mối như vậy ít nhất cũng đáng 10 Ole.
"Được rồi... Cảm ơn nhé." Tưởng Bạch Miên vừa có chút hứng thú, lại cảm thấy khá buồn cười với tình huống kỳ lạ này.
Cô vội vàng liếc mắt ra hiệu với Thương Kiến Diệu, rồi đi tới gần cầu thang, vừa đi vừa hô to:
"Chúng tôi sống ở chỗ này, chúng tôi sống ở chỗ này..."
Trong những tiếng ồn ào như "có nhận việc không", "bao tiền một đêm", Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu chen lấn đi lên cầu thang, leo một mạch tới tầng bốn.
Hàng mà đám thợ săn di tích tạo thành "kết thúc" ở nơi đây, dừng trước một căn phòng đóng kín.
Tưởng Bạch Miên nhìn ngó thì phát hiện trên cửa kia có viết hàng chữ xiêu vẹo bằng than:
"Người duy nhất chứng kiến vụ bắn súng, thời gian nói chuyện mỗi phút 2 Cass."
1 Ole tương đương 10 Drasser, 1 Drasser tương đương 10 Cass.