Tóm lại, trải qua vài lần nội đấu, con riêng kia được đề cử làm thành chủ, và từ đó trở đi, quyền lợi của hội đồng Quý Tộc bắt đầu trở thành hữu danh vô thật, chế độ đề cử bị biến tướng thành chế độ thừa kế gia tộc."
"Có cảm giác như lịch sử lặp lại..." Sau khi nghe xong, Tưởng Bạch Miên cười một tiếng: "Đây là nguyên nhân khiến công hội Thợ Săn bản địa khá mạnh."
Flynn gật đầu:
"Đúng vậy, hiện giờ mỗi một vị thành chủ đều kiêm chức hội trưởng công hội Thợ Săn bản địa."
"Xem ra ở những nơi khác nhau, công hội Thợ Săn cũng sẽ có chút thay đổi khác biệt, kiến thức của tôi lúc trước hãy còn ít quá." Tưởng Bạch Miên cực kỳ thỏa mãn khi biết thêm về những điều này.
Bạch Thần đột nhiên hỏi:
"Con riêng kia chính là tượng đá đặt trước tòa Thị chính?"
"Ừ." Flynn cười nói: "Hứa Nhĩ Đức, được xưng là vị thành chủ vĩ đại nhất từ trước tới nay của thành Dã Thảo. Lúc ông ta còn sống, ông đã tháo gỡ rất nhiều giới hạn, làm cho thành Dã Thảo trở thành thành phố thương mại phát triển nhất, có sức sống nhất, có nền tảng nông nghiệp phát triển mạnh nhất trên hoang nguyên Tăng Lữ này, nếu không vì vậy, với loại thời tiết như năm nay, thành Dã Thảo không có khả năng không thiếu lương thực.
Nhưng, sau khi được lựa chọn làm thành chủ, vì để trải đường cho con cháu đời sau và được sự ủng hộ từ thành Tối Sơ, ông ta đã phế bỏ không ít sản nghiệp quan trọng của thành Dã Thảo, chuyển sang nhập khẩu từ bên kia. Về mặt này thì thành Dã Thảo đã hoàn toàn trở thành phụ thuộc của thành Tối Sơ.
Nhưng đây là chuyện tốt với chúng tôi, hàng năm chúng tôi đều chạy rất nhiều chuyến giữa thành Dã Thảo và thành Tối Sơ."
Là trưởng một thương đoàn hay vào nam ra bắc, ông ta cực kỳ hiểu biết những bí mật này.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, đoàn xe rẽ vào phố Đông, lái tới trước một khách sạn.
Khách sạn này tên là "Khách sạn Mỹ Lý", chiếm cứ ba căn phòng sát đường kèm tầng ba, tầng bốn và tầng năm tương ứng.
Bên cạnh khách sạn là một ngõ nhỏ, bên trong ngõ có một cánh cổng sắt mở sang hai bên, dẫn vào một sân nhỏ trống trải được bao quanh bởi các tòa nhà.
Đây là bãi đỗ xe của khách sạn này.
Đoàn xe của thương đoàn Tang Tử thành thạo lái vào trong đây.
Một người đàn ông trung niên mũ chỏm len, mặc chiếc áo khoác bông màu xanh quân đội rất dày đi từ trong vọng gác ra, mở cửa cười nói:
"Các vị lại tới rồi à?"
Ông ta xoa tay, bị cơn gió se lạnh thổi thốc làm cho người hơi run rẩy.
"Không phải là coi trọng con gái nhà ông sao?" Người Vô Căn ở phía trước nói đùa, rồi lái xe vào trong bãi đỗ xe.
Flynn thấy Bạch Thần chủ động đạp chân phanh làm cho xe Jeep dừng trên đường cái, bèn nói với vẻ nuối tiếc:
"Các vị định tự tìm chỗ ở sao?"
"Đúng vậy, không làm phiền các ông nữa, tránh cho sau này có chuyện gì thì sẽ ảnh hưởng tới các ông." Tưởng Bạch Miên nói thắng thắn.
"Có gì phải sợ? Tôi với tiểu Thương là anh em mà!" Flynn giơ tay vỗ lên bả vai Thương Kiến Diệu.
"Chính là anh em nên mới không thể làm liên lụy được." Thương Kiến Diệu đáp lại rất chân thành.
Hắn lập tức mặt đối mặt với Flynn, không ai chịu tỏ ra yếu thế.
Cuối cùng Flynn thở dài nói:
"Vậy các vị nhớ vạn sự cẩn thận nhé, có gì khó thì cứ tới tìm tôi, chúng tôi hẳn là sẽ ở lại chỗ này mấy ngày. Ài, tình hình hiện tại dần sáng rõ, những chủ nhân các trang viên của quý tộc lão gia hẳn cũng có thể nhìn ra rồi, việc thu mua lương thực không còn dễ dàng nữa."
Sau khi dặn dò xong, ông ta xuống xe, cầm thật chặt đôi tay Thương Kiến Diệu, nói với vẻ không nỡ:
"Mong sau này còn có thể gặp lại!"
"Nhất định có thể gặp lại!" Thương Kiến Diệu lắc lắc đôi tay nắm chặt của đối phương.
Từ biệt đám người Flynn, Bạch Thần tiếp tục lái xe Jeep đi tiếp.
"Bây giờ đi đâu?" Long Duyệt Hồng nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi.
Tưởng Bạch Miên hếch cằm chỉ Bạch Thần:
"Để Tiểu Bạch tự do phát huy, thu xếp sao cũng được."
"..." Bạch Thần nhíu mày: "Tổ trưởng, sao cô lại đặt biệt hiệu cho tôi?"
"Trong tổ với nhau mà cứ gọi tên mãi cũng không thân thiết gì cả." Tưởng Bạch Miên cười mỉm nói: "Cô cũng có thể gọi tôi là chị Tưởng, chị Miên, hoặc Đại Bạch."
"Cô ấu trĩ ghê." Người qua đường Thương Kiến Diệu nghĩ sao nói vậy.
Tưởng Bạch Miên giơ tay trái lên, đưa ra khỏi ghế dựa của ghế lái phụ.
Trên cánh tay trái đó, hồ quang rất nhỏ lóe lên rồi biến mất.
Bạch Thần không nói gì, điều khiển xe chạy tới cuối phố Đông, đi theo con đường dọc theo tường thành vòng trở lại phố Nam.
Thấy Thương Kiến Diệu đã ngậm miệng, Thương Kiến Diệu suy tư hồi lâu rồi nói tiếp:
"Chờ khi thu xếp ổn thỏa xong, chúng ta đi ăn trưa trước, sau đó dựa theo phương thức đã giao hẹn sẵn liên lạc nhân viên tình báo của công ty, hẹn thời gian gặp mặt ở chỗ mà chúng ta chọn trước.
Âm thầm quan sát xem nhân viên tình báo kia có vấn đề không, có bị người ta theo dõi không, rồi Thương Kiến Diệu đi lên, 'kết bạn' với anh ta..."
Lúc này, xe Jeep rẽ vào một ngõ nhỏ ở phố Nam, dừng trước một dãy nhà.
Long Duyệt Hồng thò đầu ra nhìn, thấy một bảng hiệu trước nhất:
"Tiệm súng A Phúc"
Bên dưới bảng hiệu, trên bức tường tráng men sứ màu trắng tổn hại khá nghiêm trọng, có người dùng bút lông màu đen viết một hàng chữ:
"Thu mua súng lục hỏng, súng trường hỏng, súng tự động hỏng."