Thương Kiến Diệu nhìn vào mắt Triệu Thủ Nhân, giơ tay sờ cằm. Anh lại hỏi thêm: "Không nhất định là người lạ, mấy tháng gần đây có người từ ngoài nào đến không?" "Không có, ngoại trừ mấy nhà buôn bán vật phẩm hàng ngày định kỳ tới, thì không có ai khác đến cả." Triệu Thủ Nhân một lần nữa lắc đầu. Ông ta dừng lại một chút, để lộ vẻ nghi ngờ hỏi lại: "Anh hỏi việc này làm gì?" "Hóng hớt là thiên tính của con người." Thương Kiến Diệu thành khẩn đáp. "Cái gì? Hóng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.