"Chỉ là một thợ săn tập sự, có cần phải vậy không?" Tưởng Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu gài huy hiệu lên ngực, buồn cười hỏi một câu.
Không chờ Thương Kiến Diệu trả lời, cô nhanh chóng nói thêm:
"Tôi biết, cho nó mang tính nghi thức chứ gì."
Cô nhớ lúc trước từng có một đối thoại như thế này.
"Cô đã biết rồi sao còn hỏi?" Thương Kiến Diệu dường như hoàn toàn không nghe ra ý ngừng lại tại đây của tổ trưởng.
Tưởng Bạch Miên trợn trắng mắt, lùi ra sau mấy bước rồi ngẩng đầu nhìn màn hình to lớn treo giữa không trung.
"Không cần phải phiền toái vậy đâu, trên mỗi chiếc máy đằng kia đều có thể xem được có nhiệm vụ gì. Sau khi chọn xong, quẹt huy hiệu qua chỗ phát ra ánh sáng màu đỏ là có thể nhận được." Cô gái nhân viên vừa giúp bọn họ đăng ký thân phận thợ săn thấy thế, bèn nói lớn giọng nhắc nhở một câu.
Bởi vì hai người vừa rồi hai người tự viết thông tin, cho nên cô ta không nói là nếu không biết chữ thì có thể chọn giọng nói.
"... Công nghệ cao đấy." Tưởng Bạch Miên đột nhiên cảm thấy những gì mình thể hiện có vẻ hơi quê mùa.
Ở trong Sinh Vật Bàn Cổ chưa từng thuận tiện như vậy!
Hoặc có thể nói cô chưa từng đi qua những nơi thuộc bộ phận tương tự như thế này.
Nữ nhân viên kia đáp lại với vẻ khá tự hào:
"Trên toàn bộ Đất Xám, công hội Thợ Săn thuận tiện như chỗ chúng tôi là không quá mười."
"Hả, cô nói gì cơ?" Tưởng Bạch Miên sờ sờ ốc tai kim loại, xấu hổ hỏi lại.
Hai bên cách nhau một khoảng nhất định, mà lúc nói những lời này, cô gái kia lại không nói to cho lắm.
"Cô ta nói, ở trên Đất Xám, công hội Thợ Săn như thế này không quá mười." Thương Kiến Diệu luôn có thể "phiên dịch" giúp đúng lúc.
Đương nhiên có đôi khi người khác không mong hắn làm như vậy.
"Không hổ là thành phố sắp được công hội Thợ Săn tiếp quản theo lời đồn." Tưởng Bạch Miên nói một câu nửa trêu đùa nửa cảm khái.
Cô dẫn Thương Kiến Diệu đi tới trước bàn rải rác ở các vị trí khác nhau trong đại sảnh, mỗi người tự cầm lên một chiếc máy màu trắng bạc có màn hình tinh thể lỏng khá mỏng.
Thứ này trông giống bản kim loại phóng đại của sổ tay bằng giấy.
Lúc này có không ít thợ săn di tích đứng ở các nơi, người thì dùng ngón tay lướt nhanh trên màn hình, kẻ lại đưa huy hiệu tới một chỗ lóe lên ánh sáng màu đỏ ở đầu của chiếc máy.
Tưởng Bạch Miên coi như rất có kinh nghiệm sử dụng máy tính, bình thường cũng điều khiển một con chip, chỉ quét qua một lượt là biết sơ qua nên sử dụng chiếc máy trước mặt như thế nào.
Cô ấn cho màn hình sáng lên, sau đó dựa theo hướng dẫn kéo lướt lên trên, làm cho trang nhiệm vụ hiển thị ra.
Lúc này, cô liếc thấy Thương Kiến Diệu đang nhìn sang bên mình, lấy một chiếc hộp đựng gương ra, nóng lòng muốn thử.
"Anh định làm gì?" Tưởng Bạch Miên cực kỳ cảnh giác.
"Lừa bản thân giả làm cô, sau đó bắt chước động tác của cô, học cách sử dụng máy tính thành công." Thương Kiến Diệu giải thích rất nghiêm túc.
Hắn nhìn hai bên, xác nhận không có ai xung quanh.
Điều này giống với lúc trước đối phó với Kiều Sơ và người Vô Tâm cao cấp khiến người ta sinh ra lòng tham lúc trước.
"..." Tưởng Bạch Miên tức giận mắng: "Đừng có suy nghĩ phức tạp như thế! Chuyện đơn giản thế này, đừng có làm theo kiểu phiền toái như vậy! Đến đây, tôi dạy cho."
Là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành điện tử, Thương Kiến Diệu cũng chỉ là ít thấy những thiết bị này, sau khi Tưởng Bạch Miên nói qua hai ba câu, hắn nhanh chóng nắm được cách điều khiển chiếc máy này.
Mà mãi tới lúc này, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần mới đi vào đại sảnh công hội Thợ Săn.
Bọn họ làm vậy là không để việc đăng ký thân phận thợ săn của bản thân vừa vặn theo sau Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn khu lễ tân một cái, dời mắt đi, chính thức lật xem có nhiệm vụ nào:
"Miêu tả nhiệm vụ: Triệu phủ ở phố Bắc chiêu mộ 20 lính đánh thuê ngắn hạn..."
"Miêu tả nhiệm vụ: Học giả lịch sử Harold đang tổ chức đội ngũ chuẩn bị đi tới phế tích số 1 trong đầm lầy, rất cần người có kinh nghiệm tham gia..."
"Miêu tả nhiệm vụ: Một loạt cổ vật cần giám định..."
"Miêu tả nhiệm vụ: Đổi vũ khí lấy đồ ăn..."
"Miêu tả nhiệm vụ: Đưa cơm trưa cho trạm gác hoang nguyên..."
Sau khi lật giở tất cả những nhiệm vụ có thể tiếp nhận lúc này, Tưởng Bạch Miên không nhịn được thở dài:
"Thật đáng tiếc..."
"Thật đáng tiếc..." Thương Kiến Diệu ở bên kia cũng thốt lên một câu tương tự, nhưng không bắt chước ngữ điệu của Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên quay sang nhìn hắn, mỉm cười hỏi:
"Anh đang tiếc cái gì?"
"Không còn nhiệm vụ về Kiều Sơ rồi." Thương Kiến Diệu không che giấu sự nuối tiếc của mình.
"Tôi cũng đang tiếc điều này." Tưởng Bạch Miên ài một tiếng: "Không thì với những tin tức mà chúng ta nắm giữ được, chí ít có thể lấy được bốn tấn bột mì, đoạn thời gian tới khỏi cần sầu lo nữa, vả lại còn lập tức trở thành thợ săn chính thức."
Ý của cô là những thông tin về Kiều Sơ mà tổ điều tra thế giới cũ nắm được có thể khiến mỗi người tự mình đi nhận nhiệm vụ và báo lại nội dung khác nhau.
Mà mỗi lần hoàn thành là được thù lao một tấn bột mì loại thường với một trăm điểm tín dụng.
Từ thợ săn tập sự lên thợ săn chính thức chỉ cần một trăm điểm tín dụng.
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đồng thanh cảm thán:
"Tiếc ghê..."