"Ừ.” Thương Kiến Diêu biểu thị hắn cũng cảm thấy điều đó.
Tưởng Bạch Miên lập tức đút tay vào túi, cằm lấy tay cầm của "Rêu Đá".
Sau khi chuẩn bị, cô đến trước cửa phòng 406, giơ tay trái lên, gõ vài lần.
“Ai?” Có một giọng nói dường như vừa mới thức dậy.
“Bố anh.” Thương Kiến Diệu rất lưu loát đáp.
Điều này đã chặn ngôn ngữ mà Tưởng Bạch Miên vừa sắp xếp.
Người trong phòng nhất thời trở nên tức giận, quên mất cảnh giác và do dự, vội vàng chạy sang bên này, mở cánh cửa gỗ.
Đây là một người đàn ông khoảng 30, bình thường, không có điểm gì đặc biệt.
Điều đầu tiên gã nhìn thấy là Tưởng Bạch Miên, cả người có chút ngơ ngẩn, một nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt:
"Có, có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy vẻ mặt hơi háo sắc này, Tưởng Bạch Miên càng chắc chắn rằng đây là Tăng Quảng Vượng.
Cô cười hỏi:
“Tăng Quảng Vượng?”
“Đúng, là tôi.” Cuối cùng Tăng Quảng Vượng cũng nhìn thấy Thương Kiến Diệu.
Bởi vì chiều cao của gã bị áp chế, nên gã nhanh chóng trở nên cảnh giác.
Tưởng Bạch Miên lấy ra huy hiệu thợ săn, cho gã xem:
"Chúng tôi đã nhận một nhiệm vụ điều tra, muốn hỏi anh một ít điều."
"Chuyện muốn hỏi...” Tăng Quảng Vượng xoa ngón tay.
Sự tồn tại của Thương Kiến Diêu khiến gã không dám đưa ra thêm yêu cầu.
Tưởng Bạch Miên quăng một thanh năng lượng tới, không cho gã cơ hội mặc cả, cô hỏi thẳng:
"Trước đây anh không phải là một 'giáo viên tạm thời' sao? Tại sao lại đột ngột xin nghỉ?"
Mặt của Tăng Quảng Vượng tái đi, như thể gã nhớ lại một điều gì đó tồi tệ.
Thấy gã có xu hướng từ chối trả lời, Tưởng Bạch Miên hỏi luôn:
"Nó có liên quan đến tri thức có độc không?"
Tăng Quảng Vượng sững người vài giây rồi mới nói:
"Các người biết cái gì?"
Tưởng Bạch Miên không có phản ứng, chỉ nhìn gã, Thương Kiến Dã cố gắng nhìn gã, không để gã nhìn đi chỗ khác.
“Vào đi rồi nói.” Tăng Quảng Vượng liếc nhìn trái phải, lộ ra vẻ sợ hãi rụt rè.
Sau khi đóng kĩ cửa, gã ta đi tới đi lui vài bước:
"Trước đây tôi đã làm 'giáo viên tạm thời' cho một số nhà, nghĩ đến trời lạnh nên không muốn ra ngoài để mạo hiểm.
Trong thời gian đó, tôi nhận được một số tờ rơi, tương tự như những tờ rơi rải rác trên đường phố, tất cả đều viết về suy nghĩ là một hố bẫy, tri thức là thuốc độc.
Tôi không quan tâm, nghĩ đó là một đám rất ngu ngốc.
"au đó, có một ngày, tôi trở lại từ phố Đông và đi vào hẻm Hoàng Giác, còn chưa đến mái hiên của lối vào sân, đối diện đã có một người..."
Khi gã nói chuyện, khuôn mặt của Tăng Quảng Vượng trở nên sợ hãi hơn một chút.
"Người đó cao hơn tôi một chút, gần bằng cô, mặc một chiếc áo khoác màu đen, đúng vậy, một chiếc áo khoác” . Anh ta nhìn Tưởng Bạch Miên, khoa tay một hồi, “Hắn ta rất gầy, sắc mặt không tốt, trông rất phờ phạc, như thể đang ốm nặng."
Tăng Quảng Vượng dừng lại một chút, thở phào nhẹ nhõm:
"Hắn ta bước đến gần tôi, nhìn tôi nói: 'Thưa ngài, tri thức là nguồn gốc của sự hủy diệt thế giới cũ, hành vi của anh đang đầu độc con người, hãy dừng lại ngay lập tức, nếu không sợi dây thừng của Chấp Tuế sẽ mang anh đi.'"
Sau khi nói xong, Tăng Quảng Vượng như rơi vào một cơn ác mộng:
"Đôi mắt của hắn ta rất đáng sợ, màu đen, rõ ràng là không có gì lạ, nhưng chúng rất đáng sợ, khiến tôi thậm chí không nhớ hắn ta trông như thế nào.
Lúc đó tôi phớt lờ hắn ta, nghĩ hắn ta là người điên, sau khi trở về, vào nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện mình bị treo cổ trong tủ, gần như sắp chết.
Rõ ràng là tôi đang ngủ!
Tôi liều mạng giãy dụa, muốn tự cứu mình, may mắn thay, tấm gỗ trong tủ rất mục nát, không lâu sau thì gãy mất. Mà trong phòng, không có ai ngoài tôi!
Thật sự rất đáng sợ, không dám nói với người khác, nhanh chóng từ chối tất cả các nhiệm vụ 'giáo viên tạm thời', mất rất nhiều tiền..."
Khi mô tả sự việc này, cảm xúc của Tăng Quảng Vượng khá kích động, mở cánh cửa tủ quần áo màu đỏ sậm bên cạnh giường.
Thanh gỗ bên trong có dấu hiệu từng bị gãy rõ ràng.
Thôi miên? Tưởng Bạch Miên trầm ngâm gật đầu.
Cô quay đầu, liếc nhìn Thương Kiến Diệu, phát hiện ra rằng cái tên này đã đến gần Tăng Quảng Vượng, nói một cách chân thành:
"Anh chính là gặp phải quỷ."
"Không thể nào..." Tăng Quảng Vượng lúc đầu không tin điều này, nhưng bây giờ gã ta đã tin một chút, "Vậy thì, vậy thì phải làm gì đây?"
Trong khoảng thời gian gần đây mỗi ngày gã đều nghi thần nghi quỷ, ngủ cũng ngủ không ngon, ăn cũng ăn không ngon, liên tục không có tâm tư làm nhiệm vụ, toàn phải dựa vào tiền tiết kiệm.
“Chuyển đi càng sớm càng tốt.” Thương Kiến Diêu đưa ra đề xuất nghiêm túc.
Tưởng Bạch Miên vốn định ngăn cản cũng ngậm miệng lại.
Cô nghĩ đây là một gợi ý hay.
Đây là cách dễ nhất để thoát khỏi tầm ngắm của nhóm “Phản Trí giáo”, hoặc thoát ra khỏi môi trường quen thuộc, tránh một số ám chỉ một lần nữa xuất hiện, đây là phương pháp dễ thực hiện nhất.
"Được thôi..." Tăng Quảng Vượng ngập ngừng nói.
Tạm biệt gã, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đi dọc theo cầu thang, đi xuống đường.
Khi đi đến tầng một, Tưởng Bạch Miên cuối cùng đã nói:
"Anh nghĩ ai là người đã cảnh báo Tăng Quảng Vượng?"
Thương Kiến Diêu mỉm cười:
"‘Cha xứ".
"Tôi muốn đánh tên ‘Cha xứ’ kia. "