Cứ như vậy, bà ta nhắc đi nhắc lại lời này đến khi đứa bé hóa thành một bộ hài cốt, đến khi trên mặt bà ta đầy những nếp nhăn.
Mãi cho tới bây giờ, có khả năng bà ta vẫn còn ở đâu đó trong phế tích này, ôm lấy tã lót quấn hài cốt đứa bé, không ngừng lẩm bẩm: 'Các người... làm ồn tới... Tiểu Xung rồi...'."
"Aaa, đừng có dùng kiểu kể truyện ma để suy đoán chuyện nghiêm túc thế này chứ!" Long Duyệt Hồng nghe mà toàn thân lạnh toát, trong tai như vang vọng câu nói "Các người... làm ồn tới... Tiểu Xung rồi..."
"Cậu không thấy đề tài này rất tốt sao?" Thương Kiến Diệu tỏ ra khá nuối tiếc.
"Cậu cũng không sợ sao?" Long Duyệt Hồng hỏi vặn lại với vẻ mặt khá vặn vẹo.
Tưởng Bạch Miên cắt ngang cuộc "tranh cãi" của hai người, khẽ gật đầu nói:
"Điều đó cũng na ná những gì tôi nghĩ. Được rồi, không thảo luận nữa, sơ bộ hiểu biết tình huống là được. Chúng ta mau rời khỏi dưới lòng đất, quay về tầng một. Đến lúc đó sẽ có thời gian suy xét lại."
"Vâng, tổ trưởng!" Long Duyệt Hồng cố gắng hạ giọng của mình xuống.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới cuối của lối đi nhỏ trước mặt.
"Rẽ bên trái!" Tưởng Bạch Miên nói không chút do dự.
Rẽ trái xong đi tới cuối đường lại rẽ phải là có thể trở lại hành lang nơi cửa vào lối thoát hiểm.
Sau khi dặn xong, Tưởng Bạch Miên theo bản năng quay đầu nhìn bên phải.
Nơi đó đi thông vào sâu trong tầng lầu này.
"Ài, tiếc quá, thật sự muốn tìm được phòng máy dưới đất, khôi phục nguồn điện cho phế tích thành phố này, mở cánh cửa dẫn vào phòng thí nghiệm thần bí, xem rốt cuộc bên trong cất giấu bí mật gì, đang làm nghiên cứu nào."
Âm sắc của những lời này không phải giọng nữ, mà là một giọng nam nghe có chút quyến rũ.
Tưởng Bạch Miên nhanh chóng nghiêng đầu trợn mắt nhìn Thương Kiến Diệu:
"Ha, lại còn phối âm giúp tôi nữa? Đúng vậy, vừa rồi tôi có nghĩ như thế đó. Vậy anh có thể đoán được bây giờ tôi đang nghĩ gì không?"
Thương Kiến Diệu trả lời rất nghiêm túc:
"Thật muốn đánh vỡ cái đầu chó của Thương Kiến Diệu."
Bạch Thần bất đắc dĩ thở dài, giành trước khi Tưởng Bạch Miên đáp lại:
"Tổ trưởng, chúng ta phải nhanh chóng quay lại tầng một."
"Tôi biết, tôi biết." Tưởng Bạch Miên trừng Thương Kiến Diệu một cái: "Đều do cái người này, đúng là chỉ giỏi phá hoại không khí. Còn anh, nghiêm túc lên chút!"
Dứt lời, cô mặc kệ Thương Kiến Diệu, rảo bước tiến vào hành lang bên trái.
Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu theo sát phía sau.
Các căn phòng trên hành lang này, có cái cũng cũng mở toang hoác, có thể nhìn thấy hành lang đối diện, có cái thì đóng kín, không rõ bên trong có gì.
Tưởng Bạch Miên chỉ cảm ứng tín hiệu điện, không có ý định mở tất cả các cánh cửa đang đóng, tìm kiếm bí mật có khả năng ẩn giấu.
Cứ thế đi được một lúc, Tưởng Bạch Miên chợt nheo mắt lại, hét to:
"Trốn!"
Vừa nói cô vừa nhào tới phía trước bên trái, rồi lăn mình một cái trốn vào trong căn phòng bên cạnh.
Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu hoàn toàn tin tưởng Thương Kiến Diệu, cũng lập tức làm ra động tác tránh né.
Bạch Thần và Long Duyệt Hồng thì nhảy vào căn phòng bên cạnh người, mà cách Thương Kiến Diệu gần nhất là một cửa gỗ đóng kín.
Thứ này không ngăn cản được Thương Kiến Diệu, hắn dùng người đụng xuyên cửa phòng, "xông" vào trong.
Một giây sau, một quả lựu đạn không rõ từ đâu bay tới, rơi xuống vị trí bọn họ vừa đứng.
Ầm!
Cửa phòng xung quanh vỡ tung, mặt nền lõm xuống nứt toác, ngọn lửa đốt ra những vệt đen cháy xém.
Sau quả lựu đạn này, không còn cuộc tập kích nào khác, cũng không có bóng người nào xuất hiện.
Tưởng Bạch Miên, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng tiếp tục núp ở vị trí hiện tại, không dám tùy tiện đi ra.
Lúc này, trong căn phòng mà Thương Kiến Diệu đâm vào, có hào quang lập lòe.
Thương Kiến Diệu nhìn thấy một màn hình LCD đang sáng lên, bên trên có những nhân vật kỳ quái không giống người thật đang đi tới đi lui.
Trước màn hình là một hộp máy móc màu đen, một cậu bé tóc đen vốn đang ngồi trước máy kia, nhưng vì có người xâm nhập nên sợ quá quăng tay cầm chơi game, nhảy ra sau mặt bàn cách đó không xa trốn tránh.
Phản ứng của Thương Kiến Diệu hoàn toàn không giống những gì cậu bé kia dự đoán, hắn không làm ra bất cứ động tác tấn công hay tránh né gì, mà nhìn chằm chằm vào màn hình, nói:
"Đây là cái gì?"
Cậu bé kia sửng sốt vài giây, rồi sợ sệt đáp lại:
"Là, là trò chơi. Trò chơi rất rất cũ rồi... Tôi không tìm được cabin trò chơi thực tế ảo, chỉ có thể, chỉ có thể chơi loại này..."
Thương Kiến Diệu gật đầu:
"Có thú vị không?"
"Rất thú vị." Cậu bé kia vô thức đáp lời.
"Chơi thế nào vậy?" Thương Kiến Diệu ngồi xuống, thành khẩn hỏi.
Cậu bé kia quan sát mười giây, rụt rè sợ sệt rời khỏi chỗ trốn, chậm rãi và yếu ớt ngồi xuống bên cạnh Thương Kiến Diệu, cầm lấy tay cầm chơi game lên.
"Đúng rồi, nhóc tên gì?" Thương Kiến Diệu hỏi cực kỳ lịch sự.
Cậu bé kia chừng khoảng bảy tám tuổi, vừa cầm lấy tay cầm chơi game là cả khuôn mặt béo núc ních kia như bừng sáng.
Cậu ta thuận miệng trả lời:
"Tôi ấy hả? Tôi tên là Tiểu Xung."