Đối diện với quang cảnh mù mịt giống như một giấc mơ đằng sau cánh cửa, Thương Kiến Diệu không hề do dự, bước vào. Đập vào mắt anh là một căn phòng không lớn lắm. Nơi này giống như phòng họp, ở giữa đặt một chiếc bàn dài màu trắng nhạt, xung quanh kê chừng mười chiếc ghế cùng bộ, bên cạnh là bức tường trắng, có cánh cửa màu nâu, bên phải là một dãy cửa sổ, nhưng bên ngoài đen kịt một màu, không nhìn rõ gì cả. Lúc Thương Kiến Diệu nhìn xung quanh, trên ghế hiện lên
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.