Trong sự uể oải khó hiểu này, vị thầy tu máy móc màu đen sậm này dường như lĩnh ngộ được điều gì đó, lập tức ngồi khoanh chân, chắp tay trước ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Nam mô A Nậu Đa La Tam Miểu Tam Bồ Đề, tất cả đều là pháp, đều như ảo ảnh trong mộng..."
Kiều Sơ lập tức làm dịu xuống, phần eo dùng sức, dựa vào thiết bị bộ xương ngoài quân dụng trực tiếp nhảy lên giữa không trung.
Từng dòng khí màu trắng phun ra, đẩy y lướt ngang vào trong cầu thang.
Sau khi rơi xuống đất, Kiều Sơ giơ cánh tay lên, nhắm bệ phóng lựu đạn thẳng vào vị thầy tu máy móc mặc tăng bào màu vàng rách rưới và khoác áo cà sa màu đỏ kia.
Tịnh Pháp vẫn nhỏ giọng niệm kinh, giống như đã hoàn toàn thấu triệt.
Mắt nhìn lựu đạn được nhét vào trong bệ phóng, Kiều Sơ phát hiện đây không phải chủng loại có tính năng nổ mạnh, trong lòng lập tức có chút do dự.
Bởi vì kẻ địch thiết lập trước là người Vô Tâm cao cấp và sinh vật đột biến, không phải người máy, cho nên trước khi hành động y không đổi lựu đạn.
Mà loại lựu đạn này, một hai phát có khi không thể phá hủy được thầy tu máy móc.
Ngược lại nó còn giúp đối phương thoát khỏi trạng thái uể oải, vũ khí điện từ cũng là như vậy.
Bây giờ mà đổi lựu đạn khác thì chưa chắc đã kịp, Kiều Sơ thì không cách nào khiến người đã uể oải lại càng ủ rũ chán nản hơn, hoặc kéo dài lâu. Một khi y không nắm chắc vào khoảnh khắc khi trạng thái uể oải trên thầy tu máy móc chấm dứt mà bổ sung lượt khống chế mới, tình huống sẽ trở nên cực kỳ hỏng bét.
Kiều Sơ suy tính hai giây, mím môi dưới, quyết định từ bỏ cơ hội này.
Y quay người lao tới bên cạnh cầu thang, đè lên lan can rồi tung người nhảy xuống, vững vàng rơi xuống tầng bên dưới.
Cứ như thế, Kiều Sơ mượn dùng năng lực của thiết bị bộ xương ngoài nhảy xuống từng tầng trong cầu thang trống không, nhanh chóng rời xa tầng 17, xuống thẳng tầng trệt.
Lúc này, thầy tu máy móc Tịnh Pháp kết thúc việc tụng kinh, lại ngẩng đầu lên.
Trên khuôn mặt kim loại màu đen của gã, con mắt giả máy móc lại chiếu ra ánh sáng màu đỏ rực như máu.
Một giây sau, Tịnh Pháp với tư thế hơn hẳn kết cấu cơ thể con người từ ngồi khoanh chân trực tiếp nhảy vào trong cầu thang bộ.
Gã bắt chước phương pháp của Kiều Sơ, đè lên lan can xoay người nhảy xuống.
...
Nghe Đỗ Hành nói xong, Tưởng Bạch Miên không chút do dự nghiêng đầu nói với đám người Thương Kiến Diệu:
"Chúng ta lập tức rời đi."
Dặn dò xong, cô gật đầu với Đỗ Hành:
"Cẩn thận. Mong có thể gặp lại."
Đỗ Hành cười nói:
"Đến lúc đó, hy vọng các cô có tin tức, tư liệu hoặc thông tin đủ quan trọng để có thể giao dịch."
Ông ta lại liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái:
"Cố gắng tăng năng lực người thức tỉnh của mình cũng không phải là chuyện tốt, cái giá phải trả là thứ vĩnh viễn không cách nào bù đắp được, chính cậu hãy tự cân nhắc."
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, Đỗ Hành đứng lên, trong bóng của đám cây cối, ông ta nhanh như mèo nhảy tới hướng mà Tiểu Xung biến mất.
"Đi thôi." Tưởng Bạch Miên thu hồi tầm mắt.
Thương Kiến Diệu gật đầu, đứng dậy, bưng khẩu súng trường Cuồng Chiến Sĩ, dựa theo đội hình chiến thuật lúc trước chạy chậm ở sau cùng của đội ngũ.
Bọn họ nhanh chóng tới bên hàng rào.
Long Duyệt Hồng phụ trách bên trái nhanh chóng nhìn lướt ra bên ngoài, đột nhiên đối diện với một đôi mắt đục ngầu, kín đầy tơ máu.
người Vô Tâm... Long Duyệt Hồng giật mình, vô thức giơ khẩu súng trường lên, cũng nhanh chóng lắc người lánh sang bên cạnh một bước.
Trên đường phố bên ngoài, trên đỉnh những cây cột kim loại cao cao là những đèn đường chiếu rọi một khu vực.
Theo Long Duyệt Hồng biết, đây là đèn đường của thế giới cũ, mà lúc này, có ít nhất một nửa trong số chúng là còn đang hoạt động bình thường.
Người Vô Tâm kia đứng ở một bên dưới đèn, mặc áo khoác màu lam khô quắt, đội một chiếc mũ rộng vành cùng màu, cầm một cái chổi và một cái hót rác bằng sắt.
Trên mặt người này có vài nếp nhăn, làn da rất sần sùi thô ráp, cặp mắt kia không có chút tia sáng của trí khôn, chỉ ngơ ngác nhìn đám người Long Duyệt Hồng, không hề có dấu hiệu sẽ tấn công.
Cảnh tượng này làm cho Long Duyệt Hồng có chút kinh ngạc, lập tức dừng ý định bóp cò.
Người Vô Tâm kia nhanh chóng cúi đầu xuống, quét dọn lá rụng tích tụ bên đường.
Thấy cảnh tượng đó, đám người Bạch Thần bỗng có một suy đoán kỳ cục.
"Đi ra ngoài trước." Tưởng Bạch Miên nhanh chóng lấy lại tinh thần, xoay người nhảy vọt qua hàng rào kim loại.
Long Duyệt Hồng, Bạch Thần, Thương Kiến Diệu theo thứ tự rời khỏi Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh trong sự yểm trợ của đồng đội, quay về con phố bên ngoài.
"Anh ta đang quét dọn lá rụng..." Long Duyệt Hồng không nhịn được nhìn về phía người Vô Tâm không hề có khuynh hướng "săn bắn" này.
Tưởng Bạch Miên ngẩng đầu lên, nhìn phía đối diện:
"Mọi người nhìn chỗ kia."
Đám người Thương Kiến Diệu nhìn theo hướng nhếch cằm của cô, thấy một tòa nhà cao tầng.
Tầng trệt của tòa nhà này là những căn phòng nằm bên đường, bên trên mỗi tầng đều có mấy tấm kính cửa sổ để lộ ra ánh sáng rực rỡ.
Những ánh sáng đó hệt như tạo nên một quầng sang xung quanh, làm cho Long Duyệt Hồng chợt cảm thấy có chút ấm áp.
Trong đó, sau mấy cửa sổ của mấy tầng bên dưới, có không ít bóng người đang hoạt động.
Trong bọn họ, có người như đang ôm trẻ con, đi đi lại lại bên cửa sổ, có kẻ lại cầm khăn chăm chú lau chùi cửa kính, người thì ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ, cầm cái gì không rõ, ngơ ngác nhìn màn hình tivi ở phía đối diện...
Đám người Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu gắng lắm mới thấy rõ những người đó, bọn họ đều mặc quần áo lộn xộn cũ kỹ, động tác cứng ngắc, ánh mắt lờ đờ, rõ ràng chính là người Vô Tâm.
Mà trên màn hình tivi mà người Vô Tâm kia đang xem, hình ảnh rực rỡ màu sắc, có phong cảnh, có nhân vật, có dòng chữ, có khung vuông, nhưng chỉnh thể đều bất động, không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc người Vô Tâm kia xem cực kỳ chăm chú.
Tưởng Bạch Miên im lặng hai giây, nói với ngữ khí phức tạp:
"Người định kỳ 'bảo trì' thành phố này chính là những người Vô Tâm đó... Mỗi khi ánh đèn sáng lên, bọn họ sẽ trở nên giống người bình thường..."