Bạch Thần suy nghĩ một chút rồi thản nhiên nói:
"Hiện giờ tôi cũng không biết nên lựa chọn gì."
"Không sao, để tôi nghĩ đã, sáng mai tôi sẽ cho cô đáp án." Tưởng Bạch Miên trấn an Bạch Thần một câu, sau đó nhìn quanh một lượt, nở nụ cười nói: "Nếu tôi không nghĩ ra được, vậy chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc."
Cô vừa dứt lời, đèn trong phòng lập tức tắt phụp.
Đèn ngoài đường trong con hẻm nhỏ này cũng bị bóng tối nuốt chửng.
Đã đến thời gian cắt điện hàng ngày.
Thấy tiếng ồn ào bên ngoài đã lắng xuống không ít, Tưởng Bạch Miên để Long Duyệt Hồng và Bạch Thần về phòng ngủ, không cần nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
Chờ khi trong phòng chỉ còn lại cô và Thương Kiến Diệu, xung quanh là một mảng tối đen, Thương Kiến Diệu đột nhiên nói:
"Tôi có cách giải quyết."
"Gì cơ?" Tưởng Bạch Miên lập tức đề cao cảnh giác.
Thương Kiến Diệu bình tĩnh nói:
"Nhân lúc trời tối, chuồn ra ngoài thành, xử luôn trại Bộ Nô Đội của Eugene. Chỉ cần bọn họ chết hết, chuyện cũng được giải quyết rồi."
Đã không còn khổ chủ, có khi thành Dã Thảo sẽ điều tra qua loa cho xong.
"Cách hay đấy." Tưởng Bạch Miên vỗ tay lốp bốp, học Thương Kiến Diệu rất hoàn chỉnh.
Cô nhanh chóng nói tiếp:
"Vấn đề duy nhất hiện giờ là hai ta làm sao có thể xử sạch nhân viên vũ trang của một trại?"
Thương Kiến Diệu dường như đã nghĩ tới phương án, há miệng nói:
"Đầu tiên tôi giả vờ như mình có manh mối, bắt chuyện với tên lính canh cửa vào trại, thành bạn bè. Sau đó, làm cho hắn dẫn tôi đi gặp người phụ trách tại hiện tại, nắm lấy cơ hội trở thành bạn với người phụ trách kia.
Tiếp đó, lấy cớ tìm được manh mối, chuẩn bị hành động, làm cho người phụ trách triệu tập toàn bộ thành viên, ở chỗ bọn họ để đạn dược.
Cuối cùng chúng ta chia nhau ném mỗi người một quả lựu đạn vào trong, tránh cho xảy ra ngoài ý muốn.
Nếu cô cảm thấy chỉ dựa vào hai người chúng ta thì không làm được, một chọi ba mươi là quá nguy hiểm, vậy có thể gọi Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, cho bọn họ hỗ trợ, một chọi mười lăm là trong phạm vi phù hợp rồi."
"Hợp lý cái đầu anh!" Tưởng Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười mắng: "Anh tưởng anh là Tịnh Pháp đại sư, cương cân thiết cốt, không sợ đạn hử?"
Sau khi mắng xong, Tưởng Bạch Miên quay lại chủ đề câu chuyện:
"Thực ra kế hoạch này có thể làm được, tuy cực kỳ điên khùng, nhưng dường như có thể đạt tới mục đích. Vấn đề duy nhất là không đúng thời cơ."
Cô nghiêm mặt nói:
"Nếu Bộ Nô Đội của Eugene không thể vào thành, người phụ trách lại vừa có chút kinh nghiệm, trong tình huống có nhiều kẻ thù và thế lực đối địch, hắn nhất định sẽ khiến tất cả thuộc hạ vũ trang qua đêm, bất cứ kẻ nào có gan tới gần trại thì đều nổ súng trực tiếp bắn chết.
Cho dù hắn không đưa ra mệnh lệnh như vậy, trong trại lúc này ắt hẳn cũng là ba bước một trạm gác, năm bước một vọng gác, trên đường anh đi gặp người phụ trách, số thành viên Bộ Nô Đội anh gặp phải sẽ là không ít.
Anh có dám khẳng định bọn họ sẽ không nói vài câu với người bạn mới của anh, không khiến ảnh hưởng của 'Chú Hề Suy Luận' mất tác dụng?"
Thấy Thương Kiến Diệu có đôi chút thất vọng, Tưởng Bạch Miên nở nụ cười nói:
"Cứ yên tâm ngủ đi, tôi đã nghĩ xong biện pháp hay rồi."
"Là gì vậy?" Thương Kiến Diệu hỏi.
Tưởng Bạch Miên cười một tiếng:
"Sáng mai tôi sẽ nói cho anh biết, tránh việc tối nay anh lại không ngủ được."
...
Sáng hôm sau, chừng khoảng sáu giờ, trời vẫn còn khá tối.
Thương Kiến Diệu đã bò dậy, chờ Tưởng Bạch Miên tỉnh dậy rồi nói với mình xem đó là biện pháp gì.
Một lát sau, Tưởng Bạch Miên leo xuống từ giường tầng trên, hưng phấn nói với hắn:
"Tôi nghĩ được cách rồi!"
Thương Kiến Diệu nhìn cô, nhíu mày hỏi:
"Không phải là tối hôm qua cô chưa nghĩ ra đấy chứ?"
Tưởng Bạch Miên lập tức nghẹn lời, lúc này mới nhớ mình đã nói gì trước khi Thương Kiến Diệu ngủ.
Cô bèn cười khan hai tiếng:
"Là thủ lĩnh của mội đội, ổn định lòng quân luôn là lựa chọn hàng đầu. Vả lại, không phải là tôi đã nghĩ ra rồi sao? Biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn!"
Cô bày ra tư thế điệu bộ như mau hỏi tôi rốt cuộc đã nghĩ ra biện pháp gì.
Thương Kiến Diệu trầm tư vài giây rồi hỏi:
"Có phải cô không ngủ cả đêm không?"
"... Điều này không quan trọng." Vẻ mặt Tưởng Bạch Miên suýt thì sụp đổ, gắng gượng lắm mới giữ được hình tượng bày mưu tính kế cao lớn này.
Thương Kiến Diệu nghe vậy thì mới quay lại chủ đề chính:
"Là cách gì?"
Tưởng Bạch Miên dần càng cười tươi hơn:
"Để Tiểu Bạch đi phối hợp điều tra. Nhưng chúng ta phải chuẩn bị đôi chút trước đã, làm cho cuộc điều tra tiến hành theo những gì chúng ta dự đoán, làm cho kết quả nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta."
Thấy Thương Kiến Diệu còn tỏ vẻ không hiểu lắm, Tưởng Bạch Miên cười nói thêm:
"Quả thật Tiểu Bạch không tập kích Eugene, đây là một việc có thể chịu đựng được việc nghiệm chứng.
Chỉ cần trước đó anh dùng 'Chú Hề Suy Luận' làm cho cô ấy không coi chúng ta là đồng đội, bản thân cũng không tham dự sự trừng phạt sau đó, thậm chí không hề nghĩ tới phương diện này, như vậy cô ấy có thể vượt qua bất kỳ điều tra nào, bao gồm cả năng lực người thức tỉnh.
Sau đó, chờ khi điều tra chấm dứt, thì cởi bỏ ảnh hưởng."
Nói tới đây, Tưởng Bạch Miên cười như một cô cáo vừa trộm được gà:
"Chúng ta còn có thể lựa chọn thời cơ làm cho người điều tra là người quen của chúng ta. Ví dụ như anh chàng Âu Dick, người mà ta đang nghi là có thể ảnh hưởng tới giấc mơ. Làm cho người trong giấc mơ giữ được tỉnh táo, không phải anh có kinh nghiệm hay sao?"