Sau khi đi ra ngoài hơn mười mét, Tưởng Bạch Miên không quay đầu lại nhìn, cười nói:
"Từ phản ứng, cô ấy có lẽ là đã thoát khỏi ảnh hưởng rồi."
Không đợi Thương Kiến Diệu phát biểu, Tưởng Bạch Miên đã quay sang nói:
"Bọn họ làm việc thực sự quá ẩu, tôi còn tưởng rằng bọn họ sẽ tiện đường ‘hỏi thăm’ Tiểu Hồng, kết quả là lại kết thúc như thế này, chuẩn bị vô ích rồi."
"Đây không phải là việc tốt sao?" Thương Kiến Diệu cực kỳ hợp tác mà hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là chuyện tốt rồi.” Tưởng Bạch Miên cười nói, “Tôi chỉ muốn nói với anh rằng, tuyệt đối đừng như Âu Dick, đừng quá tự tin vào khả năng của bản thân, nên có trình tự trước sau, điều này có thể giúp bổ sung khuyết điểm của anh. Ừm... Cho dù là ‘chú hề suy luận’, hay là hai năng lực khác, trong tình huống đã chuẩn bị trước, anh có thể khắc chế nó để ở một mức độ nhất định, hoặc là, không bị ảnh hưởng."
Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn về phía đội trưởng, nghiêm túc trả lời:
"Tôi còn có đồng đội có thể đáng tin cậy, có thể bảo vệ hai bên cánh và sau lưng của tôi, cùng nhau tấn công."
"... Trí nhớ của anh có cần phải tốt vậy không? Đột nhiên nói vậy, xấu hổ lắm có biết hay không?” Tưởng Bạch Miên đã cảm nhận được cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.
Trong khi nói chuyện, họ bước vào công hội Thợ Săn, định nắm bắt xem cái chết của Eugene sẽ mang đến những sự thay đổi tình hình thế nào từ những nhiệm vụ được công bố, tìm manh mối mới liên quan đến Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi.
Còn chưa kịp xem nội dung trên màn hình lớn, Tưởng Bạch Miên đã nhìn thấy Âu Dick từ tầng hai đi xuống, đi về phía bên này.
Cô mỉm cười, chủ động chào hỏi:
“Chào buổi sáng, có manh mối mới nào không?”
Âu Dick lắc đầu:
"Không tìm thấy. Mấy người thì sao?"
Tưởng Bạch Miên thản nhiên nói:
"Tối hôm qua chúng tôi đã đến khu vực quán bar hỏi một vòng, không có người nào thấy ai giống Lâm Phi Phi."
Âu Dick liếc nhìn hai người đối diện một chút, đột nhiên hỏi:
"Chuyện của Eugene, không phải mấy người làm?"
Đúng lúc một đội một nam một nữ, còn ở bên hẻm Sói Hoang.
Tưởng Bạch Miên nở nụ cười:
“Trước khi bị hỏi hôm qua, tôi hoàn toàn không biết người này."
Ánh mắt của Âu Dick nhìn khuôn mặt sạch sẽ và xinh đẹp hơn hầu hết các thợ săn di tích của Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên, nhẹ gật đầu:
“Đúng là mấy người không có động cơ.”
Tất nhiên là Tưởng Bạch Miên không muốn tiếp tục chủ đề nay, nở nụ cười nói:
"Tôi có thể cung cấp cho anh một thông tin về Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi.
Nhưng anh phải hứa, cần trao đổi thông tin có giá trị tương tự."
Âu Dick không trực tiếp đồng ý, hỏi ngược lại:
"Đây là thông tin mấy người nhận được trước đây đúng không?"
Anh ta không hoàn toàn tin rằng người đối diện có thể tìm ra manh mối mới nhanh hơn mình.
Trong việc theo dõi tung tích của mục tiêu, anh ta tuyệt đối tin tưởng vào mình.
"Ừm.” Tưởng Bạch Miên mỉm cười gật đầu.
“Được." Âu Dick đồng ý.
Tưởng Bạch Miên nhìn xung quanh, giả vờ rất thận trọng nói:
"Hơn một tháng trước Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi, đã đến thăm một vị nào đó thuộc cao tầng của công hội. Cụ thể là ai, tôi cũng không biết."
Thương Kiến Diệu liếc nhìn bàn tay trái trong túi áo của đội trưởng, không chọc thủng việc cô ấy đang lợi dụng Âu Dick để hoàn thành cuộc điều tra về manh mối này.
Là một "Thợ săn cao cấp", Âu Dick luôn có cơ hội liên hệ với cao tầng của công hội Thợ Săn địa phương.
"Đã đến thăm cao tầng của công hội..." Âu Dick giống như có chút suy tư lặp lại, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Sau đó, anh ta lịch sự đưa tay lên lắc nhẹ:
"Cảm ơn, hẹn gặp lại lần sau."
"Tin tức cho chúng tôi đâu?” Tưởng Bạch Miên cũng không có kinh ngạc, chỉ là có chút tò mò.
Khóe miệng Âu Dick khẽ nhúc nhích, lộ ra nụ cười nhỏ nói:
"Khi tôi tìm ra người ở cao tầng nào, nội dung trao đổi là gì, tôi sẽ nói cho mấy người biết.”Đây không phải là thông tin mà cô muốn nhất sao?"
"Thành giao!" Nụ cười của Tưởng Bạch Miên vẫn không thay đổi.
Khi Âu Dick quay người rời đi, cô liền cảm khái với Thương Kiến Diệu bên cạnh:
"Anh ta đúng là khá thông minh nha…"
"Không thông minh, chỉ dựa vào năng lực của anh ta, đã chết lâu rồi." Thương Kiến Diệu trả lời.
"Cũng đúng..." Tưởng Bạch Miên gật đầu đồng ý.
Sau khi xem xong các nhiệm vụ cuộn trên màn hình lớn, Tưởng Bạch Miên lật cổ tay lại nhìn thời gian, dẫn Thương Kiến Diệu ra khỏi công hội Thợ Săn, đi bộ đến quảng trường trung tâm, tìm một chiếc ghế ven đường để ngồi xuống.
Sau mười lăm phút, cô đứng lên nói:
"Tôi đến thư viện."
"Ở đó có nhà vệ sinh sao?" Thương Kiến Diệu đột ngột hỏi.
"Có..." Tưởng Bạch Miên không chắc lắm.
Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu:
"Chút nữa nhớ để ý quan sát.
Những người thích thư viện không hiểu vấn đề này."
Tưởng Bạch Miên vốn định cười mắng cái lý luận kỳ lạ này, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, lại cảm thấy cũng có lý.
Vì thư viện là nơi cô và Trần Húc Phong "liên hệ" trao đổi thông tin, cho nên, cô luôn cảm thấy mình không thể ở đó quá lâu, cả hai lần đều vội vàng rời đi, chỉ chú ý đến lối thoát để chạy đến nếu như xảy ra việc ngoài ý muốn.
Điều này ngược lại đúng là có vẻ hơi đáng ngờ.
Làm gì có người vào thư viện, chưa đầy mười phút thì đi ra, hơn nữa còn không mượn sách?
“Không tệ nha, tâm tư đã trở nên kín đáo hơn rồi.” Tưởng Bạch Miên không hề keo kiệt với lời khen ngợi của mình, sau đó cười nói, “Trong cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi luôn cảm thấy chúng ta cầm nhầm kịch bản của nhau rồi."
Thương Kiến Diệu nhìn cô một cách kỳ lạ:
"Tôi chỉ đúng lúc muốn đi vệ sinh, nên mới nghĩ đến vấn đề này."
Nói xong, hắn cũng đứng lên.
Không đợi Tưởng Bạch Miên mở miệng "mắng", hắn nói thêm:
"Tôi đã cố gắng học cách suy nghĩ của cô."