Trên đường tới nơi giam giữ gã "Cha xứ" giả, Thương Kiến Diệu thật thà nhận xét:
"Anh ta dối trá quá, rõ ràng đã cực kì muốn rồi lại còn nói cần suy nghĩ thêm."
"Anh ta" là chỉ thành chủ thành Dã Thảo, Hứa Lập Ngôn.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái:
"Bình thường mà, nhận lời nhanh quá thì có vẻ hơi mất giá."
"Chỗ anh em với nhau, điều đáng quý nhất là lòng chân thành." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ phản đối.
Tưởng Bạch Miên thuận theo logic của hắn, nói:
"Anh với anh ta là anh em chứ không phải công ty với anh ta là anh em."
Tưởng Bạch Miên vốn còn định trêu chọc một câu "Có bản lĩnh thì làm cho các vị trong Hội đồng Quản trị với cổ đông đều trở thành anh em của anh đi, thế chẳng khác nào công ty và Hứa Lập Ngôn cũng là anh em rồi." nhưng lại e ngại đến khả năng làm việc của Thương Kiến Diệu, đành phải bỏ ý định này đi.
Khi đang nói chuyện, bọn họ cũng đã tới nơi giam giữ, gặp được người phụ trách ở đây.
Đưa cho người phụ trách xem lệnh cấp phép viết tay của Hứa Lập Ngôn, hai người được đón vào một gian phòng không lớn lắm.
Bộ phận chủ chốt của căn phòng này là một dàn điều khiển, trên đó có rất nhiều màn hình hiển thị.
Lúc này, tất cả các màn hình đều hiển thị một hình ảnh: Một căn phòng nhỏ chỉ có một chiếc ghế và một cái giường.
Trong căn phòng kia, vị "Cha xứ" ốm yếu đang ngồi trên ghế, nhìn vào bức tường đối diện, nơi đó dường như cũng có một màn hình lớn.
"Hắn ta có năng lực ‘thôi miên’ cực kì mạnh, tốt nhất là hai vị không nên tiếp xúc gần với hắn ta, làm việc qua sản phẩm điện tử cho an toàn." Người phụ trách giải thích đơn giản nguyên do bọn họ phải lập thiết kế trước mặt.
Đương nhiên Tưởng Bạch Miên không thể nói với người phụ trách rằng Thương Kiến Diệu cũng là người thức tỉnh, có thể làm bạn với gã "Cha xứ" giả kia, cô chỉ gật đầu rồi nói:
"Thế thì tốt quá."
Cô và Thương Kiến Diệu cùng ngồi xuống, sau khi người phụ trách thực hiện vài thao tác, từng màn ảnh nhỏ liên kết lại với nhau, tạo thành một chỉnh thể.
Điều này tạo ra cảm giác hai bên chỉ cách nhau một tấm thủy tinh mà thôi.
Sau đó, khi cửa phòng kia mở ra, một người máy bằng kim loại xám bạc đi vào, điều chỉnh màn hình trước mặt "Cha xứ" giả.
Hiển nhiên, người thì không cách nào "thôi miên" được máy móc.
"Sức mạnh của khoa học kĩ thuật thật là..." Tưởng Bạch Miên cảm khái một câu.
Không bao lâu sau, "Cha xứ" giả cũng thông qua màn hình, thấy được tình hình trong phòng giám sát.
"Là các người à." Người đàn ông ốm yếu kia dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói một câu.
Tưởng Bạch Miên bật cười, nói:
"Anh trấn tĩnh thật đấy."
"Cha xứ" giả hơi nâng đầu, nói:
"Nếu biệt hiệu đã là "Cha xứ" thì hẳn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng tinh thần tuẫn đạo vì chúa rồi."
Giọng nói của gã ta bình thản, như thể người bị nhốt không phải chính gã mà là đám Tưởng Bạch Miên vậy.
Tưởng Bạch Miên biết loại người này đều có hệ thống logic cá nhân cực mạnh, nếu đi theo tiết tấu của bọn họ, rơi vào thế giới logic của họ thì rất khó mà đánh vỡ được cảnh cửa phòng bị của họ để hỏi ra được những chi tiết có giá trị.
Đương nhiên, nếu thực sự không được, bọn họ có thể nhờ đến sức giúp đỡ của thành viên "hội anh em của Thương Kiến Diệu" - Âu Dick.
Chỉ có điều, hội này tương đối phiền toái, bởi hững thứ hiển thị ở cảnh trong mơ chỉ có tính dẫn đường, phạm vi bao quát không quá rộng, cần thực hiện thử lặp đi lặp lại.
Tưởng Bạch Miên lập tức nghiêng đầu nhìn sang, ra hiệu Thương Kiến Diệu hỏi trước.
Đây là sách lược của cô, để cho một người chuyên hành động không theo lẽ thường ra quân trước, phá vỡ tiết tấu của đối phương.
Thương Kiến Diệu mở miệng không chút do dự:
"Tiệc thánh của ‘Phản Trí giáo’ các anh là cái gì?"
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, tựa hồ đang hỏi một vấn đề cực kì quan trọng.
Vị "Cha xứ" giả kia sửng sốt, cứ có cảm giác như vừa mới chuẩn bị tư thế dồn lực lại rơi tõm vào chỗ trống.
Đây không phải là loại chuyện quan trọng gì, cho nên "Cha xứ" nhanh nhẹn hồi đáp:
"Những thức ăn tương đối dễ dùng như cháo loãng, bột củ sen, trứng chưng gì đó."
"Các anh cũng coi mình là trẻ con à?" Thương Kiến Diệu đột ngột hỏi.
"Cha xứ" giả lại ngẩn người lần nữa, suy nghĩ hồi lâu mới nói:
"Bản năng của loài người là từ khi sinh ra đã có, mục tiêu của chúng tôi là khiến cho tuyệt đại đa số người chỉ còn lại bản năng và kinh nghiệm."
"Tiệc thánh như vậy, trẻ con ăn thì còn được, nhưng người lớn ăn sẽ không có cảm giác chắc bụng được, chỉ có thể thỉnh thoảng nếm thử thôi." Thương Kiến Diệu hoàn toàn không thèm để ý đến lời "Cha xứ" giả, chỉ thong thả nhận xét, "Thật đấy, các anh nên chịu khó trao đổi thêm với bên giáo đoàn tín ngưỡng Chấp Tuế Tư Mệnh."
Vị "Cha xứ" giả này đã hoàn toàn không theo kịp tốc độ suy nghĩ của người này, đành lựa chọn bỏ qua, ngậm miệng không nói.
"Tôi cảm thấy những tổ chức tôn giáo kiểu các anh không có tí tiến bộ nào, nếu như bình thường có thể giao lưu trao đổi, hấp thu sở trường của đối phương thì chắc chắn sẽ lôi kéo được nhiều tín đồ hơn hiện tại, chí ít thì tôi cũng sẽ cân nhắc một chút." Thương Kiến Diệu đưa ra kiến nghị.
Gân xanh trên trán "Cha xứ" giả cứ nhảy lên điên cuồng, cố nhịn xuống, không phản bác.
"Mà lại nói, người bên giáo phái các anh có phải có vẻ hơi bị ngốc không nhỉ?
Ví dụ như anh, tốn bao nhiêu công sức như vậy, cuối cùng chả được kết quả gì, còn đẩy mình vào nơi này." Thương Kiến Diệu thoạt nhìn có vẻ đang rất muốn bàn luận với vị "Cha xứ" giả này về sự thất bại trong giáo dục của giáo phái phản trí.
Hơi thở của "Cha xứ" giả thoáng nặng nhọc hơn, anh ta trầm giọng nói:
"Lần này chỉ là vận không được tốt, gặp phải các người và Âu Dick cùng lúc thôi."