Cuối cùng Thương Kiến Diệu đi tới trước ô cửa tỏa ra mùi hương thơm nức mũi nhất.
Đây là ô cửa bán thịt.
Hắn nhìn từ trái sang phải, lại nhìn từ phải sang trái, do dự rồi nói: "Cho tôi một phần thịt kho tàu, nhiều nước kho một chút."
Cô mặc đồng phục màu lam xám đứng ở ô cửa cầm muôi múc ba miếng thịt kho tàu có độ dài bằng ba ngón tay, nửa nạc nửa mỡ với màu sắc mê người rồi đổ vào bát đựng cơm khoai lang của Thương Kiến Diệu.
Nước kho óng ánh màu xì dầu trong muôi nhanh chóng tràn ra, phủ lên non nửa bát cơm.
"May là cháu tới sớm, muộn chút nữa là hết sạch rồi." Cô bán đồ ăn ở cùng "khu phố" với nhà Thương Kiến Diệu, nên rất hiền lành với hắn: "32 điểm."
Thương Kiến Diệu nhìn ba miếng thịt kho tàu to dày, lấy thẻ điện tử của mình ra quét lên trên máy.
Hắn lập tức nói cảm ơn, rồi bưng phần canh suông miễn phí đi tìm khắp nhà ăn một lượt mới thấy Long Duyệt Hồng, rồi ngồi xuống ghế đối diện anh ta.
"Òa, xa xỉ à nha." Long Duyệt Hồng nhìn bữa tối của hắn, không khỏi khen một câu từ tận đáy lòng.
Thương Kiến Diệu không để ý tới anh ta, đầu tiên là gạt phần cơm khoai lang dính nước kho thịt qua một bên, sau đó gắp một miếng thịt kho tàu lên, khẽ cắn một miếng.
Cảm nhận mùi thịt thơm ngon bùng nổ trong khoang miệng, Thương Kiến Diệu vội vã cúi đầu và cơm khoai lang chưa dính nước kho vào trong miệng.
Hắn càng ăn càng nhanh, chờ khi ăn xong ba miếng thịt thì chỉ còn lại non nửa cơm và cải trắng xào, còn khoai tây luộc với bánh bao ngũ cốc thì không còn chút nào.
Cuối cùng, Thương Kiến Diệu gạt cải trắng xào vào trong tô cơm, trộn với phần cơm pha nước kho thịt còn lại, nhồm nhoàm một hơi ăn sạch.
"Đã quá." Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng phía đối diện cùng buông bát đũa, thở dài ra tiếng.
Long Duyệt Hồng uống canh suông xong, thuận miệng hỏi: "Đi Trung tâm Hoạt động không?"
Thương Kiến Diệu lắc đầu: "Về nhà nghe đài, rồi nghỉ ngơi sớm chút."
Long Duyệt Hồng há há miệng dường như muốn khuyên bảo:
"... Cũng được."
Thương Kiến Diệu ngồi thêm một lúc rồi bưng mâm thức ăn đi tới chỗ cửa ra, sau đó hắn giao toàn bộ đồ trên tay cho nhân viên căng tin đứng chờ sẵn ở đó.
Bên ngoài Chợ Cung ứng Vật tư, những bóng đèn huỳnh quang lắp giãn cách nhau trên trần nhà chiếu sáng con đường đi nơi khác của tầng lầu. Nhân viên không phân biệt tuổi tác giới tính tụ tập tốp năm tốp ba, nhóm thì đi tới Trung tâm Hoạt động, nhóm thì kết bạn với nhau về nhà, hoặc không thì nhìn lũ trẻ con chạy nhảy chơi đùa.
Thương Kiến Diệu đi xuyên qua bọn họ, nhanh chóng rời khỏi khu C. Hắn đi qua một khu phố với bức tường vẽ graffiti, đi vào khu B có nhiều căn phòng hơn hẳn.
Phần lớn các phần của Khu sinh hoạt dưới lòng đất này không có khái niệm về kiến trúc. Nơi ở của các nhân viên chính là các căn phòng chứ không phải nhà cửa. Rất nhiều người công tác ở khu Nội sinh thái từng thấy tổ ong thật sự thường dùng từ đó để so sánh.
Nhưng lối đi lát hàng gạch màu trắng ngà bóng loáng giữa các phòng lại rất rộng rãi, đủ cho năm sáu người đi song song với nhau.
Đây là quy định bắt buộc của công ty, nghe nói là để ứng phó với những tình huống khẩn cấp, tránh việc đến lúc quan trọng lại xảy ra hỗn loạn.
Thương Kiến Diệu đi một lúc, nhìn thấy căn phòng thuộc về mình.
Phòng của hắn với những căn phòng hai bên và đối diện trông không có gì khác biệt về ngoại hình, tường đều màu đen thuần, có độ phản quang nhất định, thoạt trông có vẻ khá sâu thẳm. Cánh cửa làm bằng gỗ màu nâu đỏ, bên cạnh là bốn ô cửa sổ không lớn cho lắm.
Điều duy nhất có thể khiến Thương Kiến Diệu xác nhận căn phòng đó thuộc về mình là nhờ con số màu trắng trên cửa: "Số 196."
Số 196 khu B tầng 495.
Thương Kiến Diệu thò tay vào trong túi quần lấy một chiếc chìa khóa màu đồng thau, cắm nó vào trong ổ khóa rồi vặn nhẹ.
Tiếng lạch vạch vang lên, Thương Kiến Diệu dùng tay kia ấn tay nắm cửa rồi mở ra phía sau.
Cửa phòng chỉ mở tới một nửa thì ngừng, bởi vì phía sau nó là bếp của Thương Kiến Diệu.
Đây là một căn phòng rộng hai mét, sâu ba mét, cao bốn mét. Một chiếc giường gỗ chân ngắn gọn gàng gọi là tạm đủ cho Thương Kiến Diệu ngủ được đặt ở tận cùng bên trong phòng, chân giường cách tường chưa tới mười phân. Trong này đương nhiên không thể bày bất cứ đồ đạc nào, nhưng trên tường có gắn ốc vít, treo hai bộ quần áo có kiểu dáng đơn giản, màu sắc đơn điệu.
Bên cạnh chúng, cách một tấm màng nhựa trong suốt là một bồn rửa tay đơn. Bên kia của bồn rửa tay là ống hút khói, bên dưới là bếp dùng làm tủ bát.
Thương Kiến Diệu vẫn khá hài lòng với sự tồn tại của mấy món đồ này, bởi vì không phải phòng nào cũng có.
Tòa nhà dưới lòng đất này thực sự là có quá nhiều tầng, quá nhiều người ở, bất kể là thang máy hay hệ thống thông gió, hệ thống thoát nước hay cung cấp năng lượng đều gặp phải thử thách đáng sợ. Cho nên không chỉ có rất nhiều thang máy phân chia ra các khu, chỉ có thể đi tới các tầng lầu nhất định, hơn nữa hệ thống thông gió, hệ thống thoát nước đều bị chia cắt thành những hệ thống nhỏ, mỗi mười lăm tầng hoặc tầng đặc biệt sẽ cùng chung một hệ thống.
Cứ như vậy, cho dù xảy ra trục trặc thì cũng chỉ ảnh hưởng một bộ phận chứ không khiến vỡ trận toàn thể.
Trong đó, hệ thống thoát nước là ổn định nhất. Công ty xây dựng một lượng lớn phòng sau đó, chỉ có một số ít là được nối ống dẫn nước.
Rất nhiều nhân viên không thể không tới nhà vệ sinh công cộng ở 'khu phố' để xếp hàng chờ tắm rửa. Mà ở ban đêm hay sáng sớm, lúc không cung cấp đủ nguồn năng lượng, rất nhiều tầng lầu của Khu Sinh hoạt cực kỳ lạnh.
Không cần ra ngoài, quấn chăn ở phòng mà vẫn rửa mặt được là giấc mơ của rất nhiều nhân viên.
Ở bên khác cửa phòng, dưới cửa sổ bốn ô vuông có đặt một chiếc bàn gỗ rắn chắc sơn màu hồng, bên trên là những cuốn sách xếp chồng lên nhau, một cây bút máy bơm mực màu đen và một lọ mực có cùng màu.
Lúc này, ánh "đèn đường" trên trần nhà của con đường bên ngoài xuyên qua cửa sổ, hắt lên trên bàn, có thể mang máng thấy được chữ trên bìa sách.
Nếu không phải phòng này ở giữa hai bóng đèn, hiệu quả chiếu sáng cũng không tệ, Thương Kiến Diệu không cần lãng phí hạn mức năng lượng, thay vào đó hắn có thể mượn ánh sáng đèn đường để đọc sách.