Mục lục
Trường Dạ Dư Hỏa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bùng nổ? Quả nhiên cô là một người thức tỉnh, tín ngưỡng Chấp Tuế Mạn Đà La." Vị thầy tu máy móc kia lẩm bẩm một câu, tiếp đó chắp tay trước ngựa, bình tĩnh nói: "Nữ thí chủ, bần tăng không phải đám sư đệ Tịnh Pháp, còn có thể tạm khống chế được bản thân."

Trong lúc hắn ta nói, Hứa Lập Ngôn và năm tên vệ sĩ kia đã tìm chỗ tránh né, bắt đầu bắn nhau với đám người Ngụy Ngọc, Lô Kế Kỳ và Vân Hạ.

Vị thầy tu máy móc này ở trung tâm vụ bắn, bị những quả lựu đạn bắn trúng, nhưng lại đứng vững không hề suy suyển, dường như chỉ gặp phải một cơn mưa to mà thôi.

Christina ấn lên hông mình, khẽ cúi người chào:

"Nhưng có thể nhìn ra, anh cũng bị ảnh hưởng rồi."

Cô ta nở nụ cười tươi rói, lại có chút thần thánh:

"Mạn Đà La ở trong lòng chúng ta."

"Thí chủ, chuyện đời đều là hư ảo, dục vọng cũng là như vậy. Cô chìm đắm trong khoái cảm mà cơ thể mang đến, ắt sẽ bị nó trói buộc, biến thành một con thú cái trên thế gian này." Trong giọng nói điện tử của vị thầy tu máy móc này lại mang theo đôi chút từ bi.

Hắn ta lại chắp tay hình chữ thập, nghiêm trang nói:

"Sáu cõi luân hồi, cõi Súc Sinh."

Vị thầy tu máy móc này vừa dứt lời, Christina lập tức nhìn thấy ảo ảnh của vô số con dã thú.

Trong đó có sói, hổ, linh cẩu, lợn rừng, tất cả đều nhìn cô ta với ánh mắt xanh thăm thẳm.

Trong những cái nhìn chằm chằm đó, nhận thức của chính Christina bắt đầu biến hóa.

Cô ta phát hiện mình đã biến thành một con sói từ lúc nào không rõ, phủ kín bởi bộ lông màu xám đen, rũ xuống cái đuôi có dính vài ba cọng cỏ khô.

Cô ta có chút kinh hoảng, có chút mờ mịt, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại chỉ phát ra tiếng hú của loài sói.

Từ góc nhìn của Hứa Lập Ngôn, Christina và ba kẻ tập kích khác nằm sấp xuống đất một cách vừa đột ngột lại vừa kỳ dị, tay và chân chống lên đất, phát ra những tiếng hú hét.

Trong mắt bọn họ dường như cũng đánh mất đi ánh sáng trí tuệ.

"Ha ha..." Hứa Lập Ngôn không nhịn được cười một tiếng, bước ra khỏi chỗ né tránh, nói với chút vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn: "Chẳng lẽ chúng mày cho rằng tao chỉ có vệ sĩ bình thường, chỉ dựa vào 'Thợ săn cao cấp' mời tới từ công hội sao? Nếu không có Tịnh Niệm đại sư, tao làm sao có thể biết trước có người định ám sát tao chứ?"

Năm tên vệ sĩ của Hứa Lập Ngôn theo bản năng quay sang nhìn vị thầy tu máy móc kia.

Tuy Tịnh Niệm không mặc tăng bào, khoác áo cà sa, chỉ có cơ thể do khung xương kim loại và hỏa lực hạng nặng cấu tạo nên, nhưng vẫn giữ vững hành vi của cao tăng, bình thản nói một câu:

"Bần tăng hiểu rõ bản thân, đạt được một thần thông quan trọng nhất, đó chính là:

Biết trước."

Hắn ta vừa dứt lời, tiếng súng từ phía phố Nam chợt trở nên nhòe đi, cả tòa nhà cũng lắc lư đung đưa, rồi lập tức vỡ tan thành mảnh nhỏ, hệt như đó chỉ là một giấc mộng.

Hứa Lập Ngôn rùng mình một cái, phát hiện mình vẫn còn đang ở trong phòng làm việc của hội trưởng, vừa mới đặt điện thoại xuống.

"Thiền sư, vừa rồi..." Hứa Lập Ngôn vội vã quay sang nhìn thầy tu máy móc Tịnh Niệm đội mũ túm khoác áo choàng dài.

Không chờ hắn hỏi xong, Tịnh Niệm gật đầu:

"Bần tăng cũng bị đẩy vào một tràng ảo cảnh, so đấu với thí chủ Christina một hồi. Năng lực này rất giống thuộc lĩnh vực của Chấp Tuế Mạt Nhân."

"Mạt Nhân... Đây chẳng phải là Chấp Tuế mà 'Phản Trí giáo' tín ngưỡng sao? 'Cha xứ'? Không phải là hắn nên ở bệnh viện Số Một sao? Bọn họ còn người thức tỉnh khác?" Hứa Lập Ngôn vừa giận vừa vợ, đứng lên: "Hiện tại không cách nào xác định Christina có vấn đề hay không, ở trong ảo cảnh, biểu hiện của cô ta hệt như là giáo hội 'Dục Vọng Chí Thánh'. Nếu thực sự cô ta có tham dự chuyện này, như vậy chứng tỏ bên phía thành Tối Sơ có người muốn tôi chết!"

Tịnh Niệm khẽ đọc một câu phật hiệu:

"Hứa thí chủ, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây, quay lại phủ thôi."

Một trận ảo cảnh chung như vậy ban nãy làm cho thân phận của hắn hoàn toàn bị lộ, cũng thể hiện hai loại năng lực.

Điều này làm cho hắn ta "biết trước" được nguy cơ mãnh liệt.

"Được!" Hứa Lập Ngôn lập tức rút súng lục của mình, đi tới phái cửa.

Năm tên vệ sĩ bên người lập tức bao vây lấy hắn, hệt như những tấm khiên thịt người.

Bọn họ đã xác định sẵn sẽ dùng cơ thể của mình đỡ đạn.

Chỉ cần thành chủ không chết, người nhà của bọn họ sẽ được chăm sóc thích đáng.

"Kế tiếp, trạng thái báo động cao nhất." Hứa Lập Ngôn ra lệnh.

"Vâng, thành chủ!" Một tên vệ sĩ trong số đó đáp.

Gã lại nói thêm một câu:

"Vừa rồi chúng tôi cũng bị đẩy vào ảo cảnh này, biết đã xảy ra chuyện gì."

Hứa Lập Ngôn nhìn tên vệ sĩ này, phát hiện trông gã có vẻ rất mệt mỏi, vành mắt thâm quầng khá nặng, nhưng đôi mắt lại có chút sâu sắc.

"Ừ." Hứa Lập Ngôn gật đầu: "Chờ khi chuyện này hoàn toàn chấm dứt, ta sẽ thưởng hậu hĩnh!"

Lúc này, ánh sáng đỏ trong mắt Tịnh Niệm đột nhiên trở nên rực rỡ.

Con chip phụ trợ nói cho hắn ta biết:

Lúc trước bên ngoài chỉ có bốn vệ sĩ.

Mà ý thức của hắn ta thì tin rằng:

Tổng số vệ sĩ là năm người, hiện tại không có bất cứ vấn đề gì!

"Không xong..." Cảm xúc Tịnh Niệm trầm xuống, lập tức sử dụng "cõi Súc Sinh" ở phạm vi lớn nhất, không phân biệt ai với ai.

Cùng lúc đó, năm tên vệ sĩ kia đồng loạt giơ khẩu súng trong tay lên nhắm vào Hứa Lập Ngôn.

Trong bọn họ có bốn người mắt hơi đờ đẫn với dại ra, hệt như người mình đối mặt không phải là thành chủ, mà là kẻ thù có mối thù sống chết.

Không chút trì hoãn, không chút do dự, bọn họ đồng loạt bóp cò.

Đoàng đoàng đoàng!

Từ trong họng của năm khẩu súng đều phun ra tia lửa, nhiều viên đạn bắn thẳng tới Hứa Lập Ngôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK