Điều này hoàn toàn khác hẳn với suy đoán ban đầu của y. Y biết rõ trong tòa nhà này có rất nhiều sinh vật nguy hiểm, cho nên sau lần đầu "vượt ải" thất bại, y đổi cách, sử dụng người của tổ điều tra thế giới cũ. Bằng không, với thói quen và sở thích của mình, y căn bản không muốn quan tâm người khác, nếu người ta cứ muốn tiếp cận, y chẳng ngại một phát súng bắn chết luôn.
Tuy rằng không rõ vì sao chuyện lại phát triển như vậy, nhưng nếu thành công đã gần trong gang tấc, Kiều Sơ không nghĩ gì thêm, sải bước đôi chân có bọc trong khung xương kim loại đi vào căn phòng trước mặt.
...
"Còn một vấn đề." Tưởng Bạch Miên giao nhiệm vụ cho mỗi người xong, nói với vẻ mặt nặng nề: "Phạm vi năng lực 'mị hoặc' của Kiều Sơ khá rộng, dựa theo bố trí vừa rồi, ngay cả Bạch Thần ở khoảng cách xa nhất cũng sẽ chịu ảnh hưởng, cho nên chúng ta phải chuẩn bị từ trước."
Cô trực tiếp quay sang nhìn Thương Kiến Diệu:
"Có biện pháp nào không? Nếu như không có, chúng ta lập tức bỏ chỗ này, chạy lên trên đỉnh tòa nhà, chờ Kiều Sơ rời đi thì ngắm bắn từ xa. Ừm, tới lúc đó, chắc chắn hệ thống chiếu sáng của thành phố được phục hồi một phần rồi."
Thương Kiến Diệu nở nụ cười tươi, đáp lại không chút do dự:
"Có!"
Hắn nói tiếp:
"Nhưng tôi phải làm cho từng người một, bằng không trong tình huống chứng kiến cho nhau, hiệu quả sẽ giảm mạnh, thậm chí là không có hiệu quả."
"Lúc ở dưới lòng đất, cậu cũng đâu có yêu cầu người khác lảng tránh?" Long Duyệt Hồng nghi hoặc hỏi.
"Khi đó mọi người còn đang trong tầm ảnh hưởng của 'mị hoặc', sẽ chủ động bỏ qua một số chuyện, nhấn mạnh một số chuyện. Vả lại điều kiện mà tôi sử dụng đều là những cái mà mọi người cho là đương nhiên, kết luận cũng vậy." Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích.
Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ đã hiểu:
"Vậy thì bắt đầu thôi, phải mau."
Thương Kiến Diệu chỉ vào sảnh bên ngoài thang máy:
"Tổ trưởng, cô theo tôi qua đó."
"Được." Tưởng Bạch Miên sải bước theo Thương Kiến Diệu rẽ vào nơi mà Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không nhìn thấy cũng không nghe rõ.
Thương Kiến Diệu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tưởng Bạch Miên, con ngươi trong mắt hắn lập tức trở nên sâu thẳm:
"Tổ trưởng, cô xem:
Tám mươi phần trăm vợ chồng của 'Sinh Vật Bàn Cổ' chúng ta đều có được nhờ thống nhất phân phối;
Trong bọn họ, không ít gia đình đều sống khá hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận, gắn bó yêu thương.
Cho nên..."
Tưởng Bạch Miên ngẩn ra một chút, rồi thốt lên:
"Chỉ có người mà công ty phân phối cho mới là bạn đời, mới là tình yêu. Yêu từ cái nhìn đầu tiên chắc chắn là âm mưu!"
Thương Kiến Diệu gật đầu, cười nói:
"Cho nên, phải bắn nát cái đầu chó của kẻ lừa đảo."
"Sao lại học được cái từ 'đầu chó' này?" Tưởng Bạch Miên liếc Thương Kiến Diệu một cái.
Bên trong Sinh Vật Bàn Cổ, nhân viên bình thường làm sao nuôi nổi chó?
Cho dù có thì cũng là nguồn lương thực dự trữ.
"Trong chương trình phát thanh." Thương Kiến Diệu nghi ngờ nhìn Tưởng Bạch Miên: "Cô chưa từng nghe chuyện kể nối tiếp trên đó sao?"
"Không." Tưởng Bạch Miên đáp lại một câu, thở dài rồi nói tiếp: "Tôi cảm thấy khả năng tôi không có tuổi thơ."
Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, cùng tổ trưởng quay trở lại chỗ sảnh thang máy, rồi nói với Long Duyệt Hồng:
"Tới lượt cậu."
Long Duyệt Hồng đi theo, lòng bất an, bèn khẽ hỏi:
"Cậu định lừa dối, à không, ảnh hưởng tôi như thế nào?"
"Điều này đơn giản lắm." Thương Kiến Diệu thuận miệng nói: "Cậu xem, cậu vẫn luôn muốn có một người bạn đời là nữ giới xinh đẹp, sinh mấy đứa con, làm cho bọn họ mỗi tuần có thể ăn ba bữa thịt, đàn ông có làm được điều đó không?"
Biểu cảm trên mặt Long Duyệt Hồng lập tức thay đổi, anh ta trầm giọng nói:
"Không làm được!"
Anh ta nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Thương Kiến Diệu:
"Cậu thật đáng ghét, ở chung với đàn ông đúng là tởm lợm!"
Lúc này bọn họ còn chưa đi tới vị trí định đến.
Thương Kiến Diệu cười vỗ khẩu súng trường xung kích bên cạnh, quay đầu nói với Bạch Thần:
"Tới lượt cô."
"Tôi, tôi xong rồi?" Long Duyệt Hồng bên cạnh ngơ ngác.
Thương Kiến Diệu đáp lại rất nghiêm túc:
"Cậu thì khỏi cần, cậu rất giỏi."
"Gì thế..." Long Duyệt Hồng mang theo chút nghi hoặc lẩm bẩm đi trở lại vị trí ban đầu.
Bạch Thần bước tới liếc anh ta một cái, không nói gì.
Thương Kiến Diệu dẫn Bạch Thần đi tới chỗ lúc trước, chân thành nói:
"Cô có thể nói cho tôi về người hoặc đồ vật mà cô coi trọng không? Tôi càng hiểu biết cô hơn thì hiệu quả cuối cùng sẽ càng tốt hơn. Không cần quá chi tiết cụ thể, chỉ cần nhắc qua là được."
Bạch Thần ngẫm nghĩ, kéo chiếc khăn quàng trên cổ, nói với giọng có vẻ hơi khàn khàn:
"Tôi từng có một người máy, nó làm bạn với tôi vượt qua mười mấy năm gian nan nhất. Sau đó, vì cứu tôi mà nó chết..."
Đôi mắt Thương Kiến Diệu trở nên sâu thẳm từ lúc nào không biết:
"Cô xem:
Người máy kia trưởng thành cùng cô, vẫn luôn bảo vệ cô;
Nó còn vì cứu cô mà hy sinh chính bản thân nó;
Cho nên..."
Đôi mắt Bạch Thần đột nhiên trở nên ươn ướt.
Cô im lặng một lát, rồi nói với ngữ khí kiên định:
"Chỉ có người máy mới là bạn đồng hành chân chính, con người không đáng để yêu!"
Bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay một cái:
"Không cần cực đoan như vậy, được rồi, có thể trở về."
Bạch Thần khắc chế việc muốn suy nghĩ, tiến vào vị trí bắn tỉa.
Lúc này, Thương Kiến Diệu đi tới trước thang máy màu xám đen, nhìn gương soi trong ánh sáng của đèn pin, lẩm bẩm với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Nhân loại trên Đất Xám còn đang chịu đựng nạn đói, ô nhiễm, bệnh tật, đột biến, chiến loạn, còn sống trong bóng mờ của bệnh Vô Tâm; Đây là chuyện mà mỗi một con người đều phải đối mặt, không ai là ngoại lệ;
Cho nên..."
Thương Kiến Diệu khựng lại một chút, trầm giọng nói:
"Yêu đương sẽ ảnh hưởng tới việc mình cứu vớt nhân loại!"
Hắn lập tức quay người lại, nói với Tưởng Bạch Miên:
"Được rồi."
Tưởng Bạch Miên không nghe thấy lời nói nhỏ vừa rồi của Thương Kiến Diệu, không có phản ứng gì thêm, trực tiếp nói:
"Về vị trí!"
Các thành viên tổ điều tra thế giới cũ vội vàng điều chỉnh vị trí và tư thế của bản thân, kiên nhẫn chờ đợi biến hóa.
Đại khái chừng một, hai phút sau, sảnh thang máy đột nhiên sáng ngời.
Toàn bộ đại sảnh tầng một đều sáng rực.
Ánh sáng màu trắng đẩy lùi bóng tối, thống trị khu vực này.
Nguồn điện cho tòa nhà này đã được khôi phục.