Nghe được câu trả lời của Đinh Sách, Bạch Thần hệt như bị người ta đập cho một gậy, người hơi ngửa ra sau, đầu óc ù ù.
Vài giây sau, cô mới lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi:
"Là bệnh gì?"
Đinh Sách nói với vẻ mặt khóc lóc thảm thiết:
"Bác sĩ nói là bệnh cũ, vấn đề về phổi, còn có vấn đề về khí quản gì đó, cứ tới mùa đông thì rất dễ không chịu đựng nổi nữa."
Trong khoảnh khắc ấy, Bạch Thần chỉ cảm thấy gió đêm lạnh lẽo thổi thốc lên mặt, đau rát hệt như mang theo kim châm.
Cô nhanh chóng quay sang nhìn Tưởng Bạch Miên, hô lên một tiếng đầy cảm xúc:
"Tổ trưởng..."
Tưởng Bạch Miên cảm nhận được sự cầu xin trong giọng của Bạch Thần, khẽ gật đầu rồi nói với Đinh Sách:
"Có thể dẫn chúng tôi tới chỗ Điền trưởng trấn không? Chúng tôi có một ít thuốc, có khi sẽ có tác dụng."
Trong tình huống bình thường, Đinh Sách chắc chắn không trực tiếp đồng ý, nhưng vào thời điểm này, anh ta cảm thấy có tệ đến mấy thì cũng không bằng không làm gì cả, có khi chữa kiểu lợn lành thành lợn què còn có chút hy vọng.
"Được." Anh ta gật đầu thật mạnh.
Tưởng Bạch Miên không dông dài, đi tới sau xe Jeep lấy một thùng màu trắng ngà có dấu hiệu chữ thập màu đỏ.
Đây là hộp cấp cứu của tổ điều tra thế giới cũ.
Lần này là nhiệm vụ chính thức, không phải huấn luyện thực địa dã ngoại, bọn họ không chỉ mang theo chút thuốc thường dùng, tấm làm sạch và thuốc đuổi muỗi như lần trước nữa.
Rầm!
Tưởng Bạch Miên đóng cốp sau lại, quay người nói với Đinh Sách:
"Đi thôi."
Thấy cô gái xinh đẹp này thể hiện có vẻ khá chuyên nghiệp, Đinh Sách cảm thấy tin tưởng hơn đôi chút, vội vàng đi trước dẫn đường.
Một hàng năm người đi qua từng căn nhà đất, nhà gạch, rồi lán trại dựng tạm bợ lộn xộn, qua khu vực lộn xộn kinh khủng, tới gần cột cờ trong những ánh mắt chết lặng, hoặc cực kỳ hâm mộ, hoặc tò mò, hoặc không rõ có ý gì.
Thấy xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Bạch Thần chạy hai bước tới bên Đinh Sách, hỏi quan tâm:
"Điền trưởng trấn bị bệnh lúc nào?"
Trong sắc trời càng lúc càng tối, Đinh Sách vừa sải bước thật nhanh, vừa hồi tưởng rồi đáp:
"Tầm hơn mười ngày rồi. Những mùa đông trước đây trưởng trấn đều bệnh như vậy một hai đợt, nhưng không nặng lắm, ai biết lần này, lần này, lại trở nên nghiêm trọng như vậy. Bác sĩ kê thuốc rồi châm cứu nhưng không có tác dụng, mấy ngày nay phần lớn là hôn mê, ít khi tỉnh táo. Bác sĩ nói, bác sĩ nói, có lẽ không chịu đựng nổi qua tối hôm nay..."
Nói rồi nói, chàng trai cao chừng một mét bảy, được coi là cao lớn trong đám dân du cư hoang dã này bắt đầu nghẹn ngào.
Anh ta giơ tay trái lên, dùng cùi chỏ lau loạn trên mắt, rồi nói tiếp:
"Thực ra, mấy ngày trước bác sĩ đã nói có lẽ trưởng trấn không được rồi, nhưng ông ấy vẫn cố chống đỡ tới bây giờ. Bác sĩ nói, nói, ý chí muốn sống của ông rất mạnh, rất mạnh..."
Đinh Sách khụt khịt mũi, rồi không nói thêm được nữa.
Bạch Thần mím môi thật chặt, đôi mắt đã ươn ướt.
Trong lúc nói, bọn họ đi tới nơi sâu nhất trong trấn Thủy Vi, rẽ vào tòa nhà phía bên trái.
Trong hành lang thiếu ánh sáng, Tưởng Bạch Miên cố ý tìm chủ đề nói chuyện để khiến bầu không khí không nặng nề quá như thế này:
"Chỗ các anh có bác sĩ?"
Ở trong điểm tụ cư của dân du cư hoang dã thì bác sĩ là thuộc dạng "mặt hàng xa xỉ".
Thấy người đặt câu hỏi là Tưởng Bạch Miên, Đinh Sách đáp lại chi tiết:
"Vẫn có từ trước tới giờ. Trưởng trấn nói, ngay từ lúc ban đầu đã có mấy bác sĩ, sau đó lũ trẻ bắt đầu đọc sách, rồi chọn mấy đứa có thành tích tốt nhất cho theo bọn họ học y. Đây là truyền thống của chúng tôi."
Nói tới đây, Đinh Sách có chút khổ sở:
"Nhưng chúng tôi không có thuốc. Trưởng trấn kể rằng những năm đầu thì còn đỡ, có thể vào các phế tích thành phố tìm kiếm, tuy những thuốc đó đều đã quá hạn, hiệu quả rất kém, nhưng có còn hơn không. Hiện giờ chỉ có thể xem lần giao dịch nào thì kiếm được, chỉ có thế lực lớn mới sản xuất được những thứ thuốc này.
Ừm... Các bác sĩ còn tìm được ít sách từ trong các phế tích thành phố, dựa vào chúng thu nhặt cây cỏ, các bộ phận khác nhau của động vật ngoài hoang dã, sau đó phối hợp sắc thuốc, hiệu quả cũng rất ổn!"
Lúc này, năm người bọn họ đã đi tới căn phòng ở cuối tầng hai.
Có hai thành viên Trấn Vệ đội đang đứng canh gác ở ngoài cửa phòng.
"Bọn họ có thuốc!" Đinh Sách hoàn toàn không giới thiệu gì cả, nói thẳng.
"Bạch Thần..." Một gã thành viên Trấn vệ đội nhận ra Bạch Thần, vội vàng mở cửa, nói: "Vào đi, vào đi."
Sau đó, anh ta nói thêm một câu:
"Mấy ngày nay lúc trưởng trấn hôn mê còn thi thoảng gọi nhóc Bạch."
Vành mắt Bạch Thần lập tức đỏ bừng, cô vội vã lao vào trong.
Tưởng Bạch Miên dùng ánh mắt ra hiệu cho Thương Kiến Diệu tự kiềm chế bản thân, đừng có để đầu óc chập mạch, sau đó theo Bạch Thần vào trong phòng.
Thứ đầu tiên ánh vào mắt cô là bóng đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt trên nóc phòng, coi như chiếu sáng được cả căn phòng này.
Ở trong cùng của căn phòng, ngay bên cửa sổ có bày một chiếc giường gỗ màu đỏ sậm trông khá cũ kỹ, Điền Nhị Hà nằm trên giường, đang đắp một chiếc chăn rất dày với áo khoác ngoài màu xanh quân đội, đôi mắt ông nhắm chặt.
Khuôn mặt ông gầy rộc hẳn đi, dường như chỉ còn lại da bọc xương, mái tóc trắng xám thưa thớt, rối bù.
Giờ phút này, Điền Nhị Hà đang không ngừng phát ra tiếng hít thở hệt như trong có rất nhiều cục đàm, nghe càng thấy mệt nhọc.
Điều này làm cho ông thoạt trông như sẽ thở không ra hơi bất cứ lúc nào.
Bên cạnh Điền Nhị Hà có đặt một bếp lò sắt màu đen để sưởi ấm.
Trong phòng, có lẽ là vì bệnh tình của Điền Nhị Hà xấu đi, cho nên tất cả những người mà lời nói có trọng lượng đều đã tập trung lại nơi đây.