Nhìn "Thợ săn cao cấp" trước mặt, Tưởng Bạch Miên đưa tay lên, vuốt vuốt tai:
"Hả? Anh nói cái gì?"
"Thợ săn cao cấp" vốn đã chuẩn bị sẵn lí do để thoái thác, đột nhiên bị chặn lại.
Lúc này, Thương Kiến Diệu quay sang hỗ trợ "phiên dịch":
"Anh ta hỏi chúng ta tìm thấy gì trong phòng của người phụ nữ đó?"
Tưởng Bạch Miên làm ra vẻ mặt đột nhiên nhận ra, mỉm cười nói:
"Những manh mối chúng tôi tìm thấy đã được gửi cho công hội.
Chờ họ xét duyệt xong, sau đó công bố, anh sẽ biết chúng là gì."
"Thợ săn cao cấp" với mái tóc đen và đôi mắt xanh nhìn chằm chằm bọn họ, không truy hỏi gì thêm, quay người đi chuẩn bị rời đi.
"Thật là bất lịch sự." Lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên thốt lên một câu.
"Tại sao lại bất lịch sự?" Tưởng Bạch Miên khá phối hợp hỏi một câu.
"Không phải là lẽ thường khi giới thiệu bản thân trước khi đặt câu hỏi sao?" Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời.
Hắn dường như hoàn toàn không sợ bị người kia lôi ra đánh một trận.
Vị "Thợ săn cao cấp" kia dừng lại, không quay lại, khó chịu nói một câu:
“Odic."
"Tiếng Đất Xám của anh ta khá tốt đấy." Thương Kiến Diệu đã nói đến thứ khác với Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
"Anh ta trông giống con lai, có lẽ tiếng Đất Xám mới là tiếng mẹ đẻ."
Odic quay lưng về phía họ, im lặng trong vài giây, cuối cùng cất bước rời đi.
Chờ cho đến khi "Thợ săn cao cấp" này rời khỏi khu vực chỗ ngồi tại rìa đại sảnh, Tưởng Bạch Miên mới khẽ cười nói:
“Vẫn khá hiểu ha, khả năng trào phúng rất tốt. Haha, chính anh lúc hỏi người khác cũng đâu có giới thiệu bản thân."
Thương Kiến Diệu nghiêm túc trả lời:
"Giữa anh em với nhau không cần giới thiệu bản thân."
"... " Tưởng Bạch Miên không thể nào phản bác.
Cô giả vờ không nói chuyện với Thương Kiến Diệu về vấn đề này, di chuyển chân của mình một cách nhàm chán, chờ đợi kết quả xét duyệt được đưa ra.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà của đại sảnh.
Sau vài giây, cô cảm thấy nghi ngờ nói:
"Phía trên có một nhóm người đi ngang qua...”
"Trong đó có một người, kiểu tín hiệu điện khác với con người, thậm chí không phải đến từ động vật... Người máy?"
Thương Kiến Diệu cũng nhìn lên trần nhà nói:
"Tất cả đều là ý thức của con người."
Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu, nhìn về phía Thương Kiến Diệu:
"Tất cả đều là con người? "
"Tôi có thể khiến họ trở nên già mồm ở khoảng cách này." Thương Kiến Diệu hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Tưởng Bạch Miên dễ dàng hiểu ý hắn, hơi cau mày nói:
"Ý thức con người... Tín hiệu điện không phải của con người..."
Sau khi kết hợp hai mô tả này, dường như chỉ còn lại một câu trả lời:
"Người bất tử"!
Hoặc có thể nói, thầy tu máy móc của giáo đoàn Tăng Lữ!
"Liệu có phải là bạn cũ không?" Tưởng Bạch Miên tự hỏi tự trả lời, "Không phải, Tịnh Pháp mà rơi vào hoàn cảnh này thì đã sớm phát điên rồi. "
Có rất nhiều nữ giới trong các nhân viên của công hội Thợ săn.
"Có thể đi lên hỏi một chút.” Thương Kiến Diệu đưa ra một đề nghị.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn hắn, hoàn toàn không buồn trả lời.
Cô "ừ" một tiếng, suy tư nói:
“Không nhất thiết phải là một thầy tu máy móc.”
"Không phải tất cả ‘người bất tử’ đều quy y giáo đoàn, cũng có một số trường hợp ngoại lệ..."
Vào lúc này, nhóm người ở tầng trên đã đã rời khỏi phạm vi cảm ứng của bọn họ.
Do không có đủ thông tin, Tưởng Bạch Miên không tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa.
Cô quan sát đám thợ săn di tích qua lại, cố gắng tổng hợp được một chút phong tục tập quán từ bọn họ.
Mười phút sau, loa phát thanh ở khắp nơi trong đại sảnh đều phát ra âm thanh:
"Xin mời thợ săn đã gửi manh mối mới cho nhiệm vụ của Lưu Đại Tráng tới quầy số 11 Tô Tiểu Man nhận thù lao."
Tưởng Bạch Miên lập tức đứng dậy, lấy huy hiệu thợ săn của mình ra, bước nhanh đến khu vực bàn tròn.
“Có bao nhiêu tiền?” Cô cười tủm tỉm hỏi Tô Tiểu Man.
Tô Tiểu Man mỉm cười và trả lời:
"100 Ole. Sau đó, cả hai thành viên trong đội của cô, mỗi người đều có thể nhận được 100 điểm tín dụng.”
"Xin chúc mừng các vị đã là 'Thợ săn chính thức'!"
Tưởng Bạch Miên không che giấu nụ cười của mình:
"Cũng không tệ lắm."
Đối với bốn người bọn họ, mỗi ngày chỉ riêng ăn thôi cũng đã tiêu tốn gần 4 Ole, cộng với tiền thuê nha, tốn gần 5 Ole mỗi ngày, 100 Ole có thể cho đủ bọn họ dùng trong vòng ba tuần nữa.
Đem huy hiệu thợ săn giao cho Tô Tiểu Man, để cô ta quẹt nó, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều trở thành "Thợ săn chính thức".
Sau đó, họ cầm tờ danh sách của Tô Tiểu Man đưa cho cùng với huy hiệu thợ săn của mình, đi đến cửa sổ tài vụ ở khu vực bên trong của tầng một, nhận được một xấp tiền giấy dày.
Ole có màu xanh đậm, mệnh giá cao nhất là 10, nhưng số tiền bọn họ nhận được có cả mệnh giá là 5 và 1.
Trở lại khu vực nhiệm vụ, Tưởng Bạch Miên phát hiện ra rằng manh mối mà mình gửi đã được công bố, thậm chí tên của Lôi Vân Tùng và Lâm Phi Phi cũng đã được thêm vào.
Tưởng Bạch Miên đang định cảm thán với Thương Kiến Diệu một câu, thì đột nhiên nhìn thấy tên "Thợ săn cao cấp" lại gần.
Odic mặc chiếc áo khoác nỉ dày màu đen đậm dừng lại trước mặt bọn họ, mở miệng hỏi:
"Các người không tìm thấy gì trong phòng của người phụ nữ đó?"
Lần này Tưởng Bạch Miên không giả vờ như không nghe thấy, bởi vì giọng của đối phương khá lớn.
Cô cười nói:
"Để có được manh mối giá trị cần có phần thưởng tương ứng. Đây không phải là thường thức của thợ săn di tích sao?"
.