Phố Bắc, phủ thành chủ.
Hứa Lập Ngôn trở về gia viên quen thuộc của mình, làm hắn ta không còn hoảng sợ và bất an nữa, một lần nữa trở lại trầm ổn và tự tin.
“Tình hình bây giờ thế nào?” Hắn ta hỏi người trợ lý vừa vội vàng đi vào.
Trợ lý của hắn ta là một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi , trải qua hai thời đại Hứa Nhĩ Đức và Hứa Vô Công, đã chứng kiến nhiều cuộc nổi loạn và đảo chính, lúc này rất bình tĩnh:
"Ngài Âu Dick đã đưa tên tội phạm bị nghi ngờ là 'Cha xứ' đến, muốn gặp ngài.
Những dân du cư hoang dã xông vào thành đã cướp rất nhiều vũ khí và đồ ăn, đang tập trung ở quảng trường trung tâm, có vẻ như là muốn tấn công phố Bắc.
Bọn họ đang phát triển từ trạng thái vô tổ chức thành một quần thể chân chính, mà ngay từ đầu quân thủ thành đã chịu một đòn giáng nặng nề, một số đội đã mất tổ chức, phân tán ở các nơi khác nhau trong thành phố, chỉ có thể thực hiện công tác phòng thủ và dọn dẹp sơ bộ nhất, có thể bị bạo loạn tràn tới bất cứ lúc nào.
Sau khi chi vệ đội thành chủ mà ngài phân ra rời khỏi bệnh viện Số Một, đến tiếp viện cầu Bắc và tòa thị chính, hiện tại bọn họ đã gia nhập với nhóm quân bảo vệ bên kia, với vũ khí của bọn họ, phòng thủ một khoảng thời gian là không thành vấn đề, nhưng số lượng người quá ít, quá ít."
Đây là so với một lượng lớn dân du cư hoang dã mà nói.
So với việc suýt chết vừa rồi, tình hình hiện tại không thể gọi là lửa cháy đến nơi, Hứa Lập Ngôn chắp hai tay sau lưng, thong thả đi tới đi lui mấy bước, nhẹ giọng hỏi:
“Chú Lưu, chú nghĩ nên làm thế nào?"
Chú Lưu kính cẩn trả lời:
"Tổ chức nhiều người hơn."
Hứa Lập Ngôn nhẹ nhàng gật đầu:
"Truyền đạt mệnh lệnh của tôi:
Triệu tập tất cả thành viên của Hội đồng Quý tộc để thảo luận biện pháp đối phó, bọn họ cũng phải góp sức chứ.
Tổ chức một nhóm gồm các thành viên tinh nhuệ, đi ra từ cổng thành phía bắc, đi vòng qua phố Nam, kết nối các lực lượng quân thủ thành rải rác tập hợp lại với nhau. Chỉ cần chuyện này hoàn thành, đám loạn dân đó không đáng lo. Nếu không được, muốn ngọc thạch câu phần,vậy thì hãy cử đội máy bay không người lái ra đánh bom oanh tạc, đừng sợ phá hủy thành phố.
Ngoài ra, hãy giao nhiệm vụ lính đánh thuê cho tất cả thợ săn, để công hội trực tiếp dùng loa để hô."
Tại thời điểm này, nhiều thợ săn di tích cũng bị chia cắt ở các khu vực khác nhau của thành phố, không có thời gian để đến công hội để xem nhiệm vụ.
“Vâng, thành chủ!” Chú Lưu cung kính đáp.
Hứa Lập Ngôn nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói thêm:
"Gọi Âu Dick đến đây đi."
Sau khi sắp xếp có đâu vào đấy, Hứa Lập Ngôn hỏi thăm thầy tu máy móc Tịnh Niệm đứng cạnh:
"Thiền sư, vẫn là phải xin ngài ‘biết trước chuyện sẽ xảy ra tiếp theo."
Đôi mắt của Tịnh Niệm lóe lên tia sáng đỏ:
"Được."
Ánh sáng trong mắt giả điện tử của hắn ta lập tức ngưng lại.
Sau bảy hoặc tám giây, Tịnh Niệm nói:
"Mối nguy hiểm vẫn tồn tại, kẻ thù vẫn còn sắp xếp tiếp theo, liên quan đến vụ nổ, thí chủ không được chủ quan."
Trước khi đánh bại bản thân, đi vào"hành lang Tâm Linh", năng lực "Biết Trước" của hắn ta chỉ có thể phát hiện xem có điều gì đó đe dọa sự sống còn của bản thân và mục tiêu tương ứng sắp xảy ra hay không, không thể xem hình ảnh tương ứng, không thể biết điều này bắt nguồn từ đâu, khá mơ hồ.
Hứa Lập Ngôn khẽ gật đầu:
"Tôi sẽ chú ý, cho lính canh kiểm tra cơ thể mọi người. Thiền sư, tôi đi dọn dẹp, thay quần áo đã."
Trong cuộc tấn công vừa rồi, hắn ta đã lăn trên mặt đất hai lần, vừa kinh hoảng sợ hãi, lại bị Tịnh Niệm ép không nhẹ, có chút không kiềm chế được bài tiết.
Ngay cả khi không có, hắn ta cũng sẽ tận dụng cơ hội này để chỉnh lý lại bản thân, điều chỉnh tâm lý để đối phó với mớ hỗn độn tiếp theo.
Tịnh Niệm khẽ gật đầu:
“Tôi canh giữ ở ngoài."
Hắn ta đã kiểm tra phòng ngủ, ban công và khu vườn bên ngoài của Hứa Lập Ngôn, không tìm thấy mối nguy hiểm tiềm ẩn nào.
…
Trong sân trong đằng sau "Tiệm súng A Phúc", những cư dân sau khi đẩy lùi làn sóng tấn công đầu tiên đã bắt đầu di chuyển các chướng ngại vật khác nhau đến một số lối vào, chuẩn bị tạo chướng ngại vật trên đường phố, niêm phong nơi này để đối phó với đám đông có thể quay lại sau đó.
Trong số họ, mặc dù những người đàn ông và phụ nữ ở độ tuổi bốn mươi năm mươi không linh hoạt như những người trẻ tuổi, nhưng họ làm việc đâu ra đó, hiệu suất rất cao, cho người khác có cảm giác như cá gặp nước.
Đây là điều họ thường phải đối mặt khi còn trẻ.
Sau khi Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu dừng chiếc xe việt dã màu đỏ sậm ở con hẻm, trước khi sân hoàn toàn đóng kín, họ dẫn theo Lôi Vân Tùng, Lâm Phi Phi, hai đứa trẻ lập tức đi vào trong, lên tầng hai, hội hợp với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.
Nhờ dì Nam và Cốc Thường Lạc chăm sóc cho hai đứa trẻ, bọn họ vào phòng, trao đổi những gì bọn họ trải qua với nhau.
“Còn muốn ra khỏi thành không?” Tưởng Bạch Miên cố ý hỏi.
Bạch Thần im lặng trong vài giây rồi đáp:
“Thời điểm hỗn loạn nhất đã trôi qua.”
“Ừ.” Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ đồng ý, "Khi chúng tôi đến, thấy rằng đám dân du cư đang tụ tập ở quảng trường trung tâm, có thể là muốn tấn công phố Bắc, nơi có nhiều thức ăn nhất. Chờ khi Thành Dã Thảo được tổ chức lại, việc khôi phục trật tự chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn, bọn họ tích trữ không ít vũ khí và đạn dược."
Đây là trung tâm thương mại quan trọng nhất ở nơi tiếp giáp cả ba thế lực lớn, hệ thống phòng thủ của chính tòa thành được xây dựng để ngăn chặn các cuộc tấn công của các thế lực lớn trong một khoảng thời gian.
Chỉ cần những dân du cư hoang dã đó không ở trong đợt bạo loạn đầu tiên dựa vào số đông, dựa vào đối phương không kịp phòng ngự, tấn công phố Bắc, làm tê liệt hoàn toàn tổ chức của toàn bộ thành phố, vậy bọn họ sẽ không bao giờ có cơ hội.
Bạch Thần tiếp tục nói:
"Chỉ cần bên này không bị tấn công vào điểm then chốt, thì chống đỡ tới khi tình hình ổn định là không thành vấn đề."