Flynn ừ một tiếng:
"Tôi nghe nói, vào thời sớm nhất khi mà rất nhiều người sống sót chuẩn bị thành lập điểm tụ cư, có suy xét qua phế tích ban nãy, nhưng nơi đó tổn hại quá nghiêm trọng, mà bên này có tường thành, có nhà máy nước riêng, cũng gần trạm thủy điện."
Nói tới đây, ông ta cười ha ha:
"Tuy rằng tường thành này không chống được đại pháo, không phòng được bom, nhưng chí ít cũng ngăn cản được dã thú, quái vật và người Vô Tâm, làm cho mọi người có được cảm giác an toàn hơn hẳn."
Trong lúc nói chuyện, đoàn xe đã chạy tới cửa thành Dã Thảo.
Nơi đây có chút hỗn loạn, nên tốc độ xe Jeep đi rất chậm.
Long Duyệt Hồng quay cửa xe xuống, thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện một đống người chen lấn ở cửa thành.
Bọn họ ăn mặc rách rưới, hoặc đồ cũ, khuôn mặt trắng bệch trong gió đông lạnh lẽo, môi đã có chút tái đi.
Trong những người này thì thanh niên và nữ giới chiếm đa số, tiếp đó là trẻ con, không hề có người già cao tuổi nào cả.
Vẻ mặt bọn họ không ít thì nhiều đều có chút chết lặng, máy móc di chuyển theo đội ngũ phía trước.
"Đây là?" Long Duyệt Hồng quay đầu lại nhìn Flynn.
Flynn nâng người nhổm dậy, cố gắng nhìn thoáng qua chỗ cửa thành.
Ông ta nhanh chóng ngồi xuống, thở dài nói:
"Đó đều là dân du cư hoang dã không có gì ăn qua mùa đông, đến thành Dã Thảo tìm kiếm cơ may."
"Có thể tìm việc ở nơi này sao?" Long Duyệt Hồng hỏi theo thói quen của một nhân viên công ty.
Flynn cười cười như đang tự giễu:
"May mắn nhất thì được công hội Thợ Săn thu nhận hoặc mua, coi như chính quy bồi dưỡng. Kém may mắn hơn chút thì bị đưa đi các trang viên xung quanh làm nông nô. Nếu không may mắn cho lắm thì bị mua về làm nghề bán thân. Mà xui xẻo nhất, chính là làm thợ mỏ..."
Nghe Flynn miêu tả xong, trong xe Jeep trở nên cực kỳ yên tĩnh, một lúc lâu không ai nói gì.
Long Duyệt Hồng nhìn chiếc xe đi vượt qua đám người kia từng chút một, lại không biết mình có thể làm được gì.
Anh ta dời mắt đi, liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, chỉ thấy người bạn thân của mình đang rất nghiêm trang.
Cuối cùng, Tưởng Bạch Miên phá vỡ sự im lặng, lặp lại một từ hệt như đang cười nhạo:
"Quý tộc..."
"Đây chẳng phải là học thành Tối Sơ sao? Dầu gì cũng là một phần tử của thành Tối Sơ mà." Flynn thì không để ý điều này lắm.
Long Duyệt Hồng chỉnh lại tâm tình, tiếp tục hỏi:
"Tại sao bọn họ còn phải xếp hàng ở cổng?"
Anh ta nhớ rõ Bạch Thần có nhắc đến là thành Dã Thảo khá rộng mở, không thu thuế vào thành.
"Nhiều dân du cư như vậy, ai biết có mang theo bệnh truyền nhiễm gì không? Những lúc thế này, chắc chắn phải kiểm tra cơ bản trước đã, bằng không tất cả đều xong đời." Flynn khá quen thuộc quy trình này.
"Ừ." Long Duyệt Hồng gật đầu, lại hỏi: "Ồ, sao không có người già nào vậy..."
Anh ta còn chưa nói xong thì đột nhiên nhận ra:
"Tôi hiểu rồi."
Mùa rét lạnh thế này, lại thiếu quần áo và lương thực, những người tuổi hơi lớn một chút chắc chắn không thể đi tới được thành Dã Thảo, chẳng thà không đi nữa, dồn tài nguyên cho con cháu.
Trong số đó có thậm chí có khả năng bao gồm cả xác của bọn họ.
Điều đó khiến Long Duyệt Hồng cảm thấy khó chịu.
Flynn lập tức vỗ vai Long Duyệt Hồng:
"Ài, cố quen đi, đây là Đất Xám mà. Chờ khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, tình hình có khi sẽ còn tệ hơn."
Nói tới đây, ông ta ngắm nhìn phương bắc:
"Nghe nói bên hoang dã Hắc Chiểu đã có tuyết rơi rồi..."
"Tuyết họa..." Bạch Thần đang lái xe không biết nhớ tới điều gì.
Tưởng Bạch Miên lập tức an ủi cô một câu:
"May là trấn Thủy Vi không phải quá lo sợ mấy vấn đề này."
Lại chầm chậm đi một lúc nữa, đoàn xe cuối cùng đã qua kiểm tra, tiến vào thành Dã Thảo.
Long Duyệt Hồng vô thức nhìn ra bên ngoài, phát hiện đường đi được lát gạch đá màu xanh hoặc xám trắng, trông rất ngay ngắn, nhưng chúng đều khá hẹp, chỉ đủ cho hai xe đi qua.
Các tòa nhà kiến trúc bên đường cũng không cao cho lắm, tối đa chỉ năm tầng, đỉnh chóp đều là tạo hình mái cong với đấu củng.
Tầng dưới cùng là những căn nhà san sát, rất giống phế tích thành phố nằm sâu trong đầm lầy.
Thứ giống nữa là chúng đều có treo bảng hiệu.
Long Duyệt Hồng liếc nhìn qua, thấy có những cái tên như "Quán mì gia truyền", "Hàng rau củ A Tú", "Lương thực và dầu Trương Ký", "Phòng làm việc thành Tối Sơ" và "Quán net bắn súng".
Ngay cả trên cột điện bên đường cũng dán những tờ giấy trắng, bên trên có ghi hàng chữ "Chuyên trị chứng bệnh khó chữa".
Ngoài ra, Long Duyệt Hồng còn thấy không ít bảng hiệu viết bằng tiếng Hồng Hà.
Trong đó bao gồm các từ như "Nhà ăn", "Câu lạc bộ", "Bánh mì".
Mãi cho tới tận lúc này, Long Duyệt Hồng mới nhận thức sâu sắc rằng thành Dã Thảo là một bộ phận của thành Tối Sơ, trong người đi đường, số người tóc vàng mắt đen chiếm gần một nửa, nhưng cũng chỉ một nửa mà thôi. Những người còn lại, có tóc vàng, tóc xù, mắt xanh, mắt xanh lục.
Đương nhiên vì đang là mùa đông, gió lạnh thấu xương, nên người đi lại ngoài đường là không nhiều.
"Trông có vẻ náo nhiệt." Long Duyệt Hồng cảm khái một câu.
"Đây chưa là gì, nếu đến từ hai tháng trước thì còn không thể lái xe nổi cơ." Flynn cười nói: "Đường của chỗ này vốn không thiết kế cho xe chạy, vừa hẹp lại dễ bị đè hỏng."
"Ra vậy..." Long Duyệt Hồng gật đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ như Thương Kiến Diệu.
Trên những cây cột điện, đủ mọi loại dây dẫn kéo tới các hướng khác biệt không theo quy hoạch gì, có vẻ cực kỳ hỗn loạn, dường như đang chia cắt bầu trời.
Xe cứ dần chạy đi, Long Duyệt Hồng lại thấy một tấm biển khác:
"Chợ nô lệ phố Nam"
Long Duyệt Hồng lập tức lặng im.