Trên đó, những nhiệm vụ đang chầm chậm chuyển động đã dừng lại, cố định ở một nhiệm vụ:
"Nhiệm vụ khẩn cấp:
Tìm kiếm manh mối vụ án Lưu Đại Tráng bị bắn chết.
Miêu tả: 7 giờ 56 phút sáng ngày 23 tháng 11, Lưu Đại Tráng bị bắn ở phố Nam, chết ngay tại chỗ, địa điểm xảy ra vụ án là ên ngoài hẻm Hồng La ba mét...
Thù lao: Chỉ cần thông qua xét duyệt, xác nhận hữu hiệu, một manh mối thấp nhất 10 Ole, cao nhất 500 Ole.
Cấp độ nhiệm vụ: C, 100 điểm tín dụng.
Yêu cầu nhân viên nhiệm vụ: Không giới hạn.
Người tuyên bố: Bộ tư lệnh Quân thủ thành Dã Thảo."
Bởi vì là nhiệm vụ thuộc biên chế chính quyền, cho nên không có công hội đảm bảo.
Ở thành Dã Thảo, vì nhân viên lưu động nhiều, người có vũ khí cũng nhiều, những gì liên quan tới trị an đều do quân thủ thành phụ trách.
Mà 500 Ole đủ cho một gia đình bình thường sống khá dư dả một năm trong thành Dã Thảo, cho dù là 10 Ole cấp thấp nhất kia thì cũng có thể khiến không ít thợ săn di tích rơi vào hoàn cảnh khốn khó có cơ hội lấy sức, dù sao với một người mà nói, đây chính là số tiền đủ cho ăn uống nửa tháng thêm thuê nhà giá rẻ.
Tuy rằng đám thợ săn di tích không ham Ole mà thích vật tư hơn, nhưng chí ít trong phạm vi thế lực của thành Tối Sơ, tín dụng của đồng Ole vẫn là khả dĩ, tuy giá trị của nó hay dao động, nhưng biên độ không quá khoa trương.
"Đây là vụ bắn súng hồi nãy." Tưởng Bạch Miên dời mắt đi.
Bạch Thần, đã đi tới công hội Thợ Săn, đang ở cửa vào nhìn màn hình lớn phía xa, nói nhỏ một câu:
"Lưu Đại Tráng..."
"Cô biết à?" Long Duyệt Hồng nhạy bén hỏi.
Bạch Thần gật đầu:
"Vừa rồi không đi xem là ai, không ngờ là anh ta. Anh là một tên buôn lậu tình báo khá nổi tiếng ở chợ đen của thành Dã Thảo này."
"Buôn lậu tình báo? Khó trách..." Trong nhận thức có hạn của Long Duyệt Hồng thì đây là một nghề có độ nguy hiểm cao.
Lúc này Tưởng Bạch Miên đảo mắt qua, thấy có mấy người tiến vào từ cửa bên.
Người dẫn đầu lùn hơn Tưởng Bạch Miên một chút, mặc một áo khoác nỉ dày màu nâu nhạt.
Mái tóc cô ta màu vàng mềm mại buông xõa, đôi mắt ánh lên màu lam nhạt, lỗ chân lông trên mặt hơi lớn, làn da có vẻ hơi sần sùi. Cô ta là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi với khuôn mặt khá bình thường, nhưng lại rất có sức hấp dẫn riêng.
Trong khoảnh khắc, Tưởng Bạch Miên liên hệ cô ta với phó hội trưởng Christina của công hội Thợ Săn bản địa.
Lại thấy không ít nhân viên công hội hành lễ với cô ta, Tưởng Bạch Miên lại càng khẳng định chắc chắn.
Cô lập tức nghiêng đầu nói với Thương Kiến Diệu:
"Đến rồi." Thương Kiến Diệu xác nhận mục tiêu, bèn sải chân đuổi theo.
Trong ba người đàn ông tráng niên mặc bộ đồ màu đen bên cạnh Christina, một người tiến lên một bước chặn Thương Kiến Diệu lại.
Trong quá trình đó, tay anh ta lần mò tới bên hông.
"Phó hội trưởng Christina." Thương Kiến Diệu hô lên với tiếng Hồng Hà mà hắn không quá thông thạo.
Bởi vì hắn có ngoại hình xuất chúng, lại không thể hiện ra sự thù địch, Christina cười thân thiện nói:
"Có thể dùng tiếng Đất Xám được. Có chuyện gì không?"
Phát âm của cô ta rất rõ ràng.
"Phó hội trưởng Christina." Thương Kiến Diệu thành khẩn nói: "Tôi là thợ săn mới gia nhập công hội, cô cũng là một thành viên của công hội; tôi tới từ bên ngoài, cô cũng là người tới từ bên ngoài, cho nên..."
Câu nói nghe có vẻ khá hỗn loạn và không có lô gic này làm cho Thương Kiến Diệu giống như một thợ săn mới đang muốn bám lấy cấp quản lý vậy.
Christina nói với vẻ mặt không chút thay đổi:
"Cho nên... phải giúp đỡ nhau."
Cô ta chợt mỉm cười:
"Tôi phải đi họp trước đã, chờ tới 9 giờ 30, anh tới phòng làm việc của tôi tìm tôi, phòng 308 tầng 3."
Dứt lời, cô ta bước tiếp tới cầu thang.
Ngay khi cô ta đi lướt qua bên người Thương Kiến Diệu, cô ta đột nhiên giơ tay ra kín đáo vỗ mông Thương Kiến Diệu một cái.
Tưởng Bạch Miên vẫn luôn chú ý bên này thấy cảnh đó, quả thực là kinh ngạc tới mức ngây ra.
May là tâm lý của cô khá vững vàng, không thể hiện ra chút dị thường nào.
Chờ khi Christina và hộ vệ của cô ta biến mất, Tưởng Bạch Miên mới tới gần Thương Kiến Diệu, cố nén cười hỏi:
"Có cảm tưởng gì không?"
"Sơ suất." Thương Kiến Diệu nói chi tiết.
"Hử?" Tưởng Bạch Miên mang máng đoán được Thương Kiến Diệu nói vậy là có ý gì.
"Hẳn là tôi nên gọi mẹ đúng lúc." Thương Kiến Diệu tự kiểm điểm bản thân.
Tưởng Bạch Miên cúi đầu khẽ cười hai tiếng, ổn định cảm xúc, sau đó nói:
"Không trách anh, cô ta không hề thể hiện ra chút không đúng nào, hiển nhiên là kẻ lão luyện rồi."
Sau khi trấn an tổ viên xong, cô hỏi như đang trêu ghẹo:
"Chờ lát nữa anh có muốn đi không?"
Thương Kiến Diệu rơi vào trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Bạch Miên ngừng cười, nghiêm mặt nói:
"Ý kiến của tôi là không đi. Không có nhiệm vụ nào cần tổ viên hy sinh để hoàn thành. Chúng ta còn rất nhiều biện pháp khác, anh cũng còn rất nhiều mục tiêu."
"Tôi có thể khiến cô ta nói thêm một chút nữa." Thương Kiến Diệu chậm rãi nói.
"Đây cũng là một biện pháp..." Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu: "Nhưng vẫn cần phải suy xét, thận trọng chút."
Trong lúc bọn họ nói chuyện, màn hình lớn treo trên đại sảnh lại có thay đổi:
"Nhiệm vụ khẩn cấp (cập nhật trạng thái):
Tìm kiếm manh mối vụ án Lưu Đại Tráng bị bắn chết.
Miêu tả chi tiết hơn: Trong tòa nhà xảy ra vụ án, có người gặp được tay súng..."
Phía sau hình ảnh người được vẽ ra từ hồi tưởng của người chứng kiến:
Đây là một người đàn ông không lùn cho lắm, đội mũ lưỡi trai trên đầu, hàng lông mày có cảm giác sắc bén lợi hại, đôi mắt như chưa hoàn toàn mở hết.
Tưởng Bạch Miên chỉ đảo mắt qua thì toàn thân cứng ngắc lại.
Tuy bức phác họa kia vẽ không giống cho lắm, nhưng cô vẫn có thể dựa vào đặc điểm chủ yếu liên tưởng tới một người:
Lôi Vân Tùng!
Chính là vị tổ trưởng Lôi Vân Tùng của tổ điều tra thế giới cũ đã mất tích kia!