Thương Kiến Diệu đưa mắt nhìn mấy câu trên cát vài giây, quay đầu lại chỉ thấy hòn đảo chan chứa ánh mặt trời, mang đầy sản vật tự nhiên như cây xanh, bãi cỏ. Anh một lần nữa cúi đầu, thêm nửa câu nữa vào câu cũ: "Sợ không có mục tiêu?" Viết xong mấy chữ này, Thương Kiến Diệu đứng dậy. Thân thể anh chợt phân liệt, hóa ra tám Thương Kiến Diệu. Sau đó, họ bận rộn làm việc trên đảo, chặt cây, chuyển đá, nhổ cỏ, đào đất, tạo ra một căn phòng vô cùng đơn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.