Thấy cảnh đó, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng vừa thấy kỳ dị, lại vừa rất ngạc nhiên, cũng cảm thấy buồn cười.
Trong lúc nhất thời, khát vọng mãnh liệt trong lòng bọn họ kia cũng bị làm dịu đi không ít.
Tưởng Bạch Miên còn đang ở trong trạng thái già mồm bèn trừng Thương Kiến Diệu một cái:
"Sao anh lại bắt chước tôi?"
"Sao cô lại bắt chước tôi?" Thương Kiến Diệu bắt chước ánh mắt, ngôn ngữ và biểu cảm của Tưởng Bạch Miên giống y như đúc
Lúc này, trạng thái già mồm trên người Tưởng Bạch Miên rút lui.
Cô hồi tưởng cảnh tượng ban nãy, không nhịn được cười thành tiếng:
"Anh định dùng cách thức khiến chúng tôi chết cười này để chống cự lại nhận thức và khát vọng kỳ lạ kia sao?"
"Cô định dùng cách thức khiến chúng tôi chết cười này để chống cự lại nhận thức và khát vọng kỳ lạ kia sao?" Thương Kiến Diệu cười nói theo.
Kiều Sơ nhìn mà khẽ giật giật khóe miệng, theo bản năng định trầm giọng cảnh cáo để bọn họ nghiêm túc một chút.
Đây là trong trung tâm mạng lưới của phế tích thành phố, khắp nơi đều chất chứa nguy hiểm, nơi này tĩnh lặng tới mức khiến người ta sởn tóc gáy, sao có thể cãi cọ, cười đùa với nhau không ngừng như vậy?
Tưởng Bạch Miên suy nghĩ hai giây, cố nhịn cười nói:
"Tóc tôi rất dài, tóc anh rất ngắn."
"Tóc tôi rất dài..." Thương Kiến Diệu thuật lại tới đây, đột nhiên không nói được nữa.
Ánh mắt hắn bình thường trở lại.
"Bắt lấy cơ hội này." Hắn lập tức nói.
Tưởng Bạch Miên lập tức tỉnh táo, tranh thủ lúc khát vọng kỳ quặc này còn chưa kịp lại tiếp tục ăn mòn bản thân, bước nhanh tới trước cửa gỗ mở ra hai bên kia.
"Vọt sang hai bên." Cô vừa ra lệnh cho đám người Bạch Thần, Long Duyệt Hồng, vừa thò tay nắm lấy tay nắm cửa kim loại loang lổ vết gỉ sét.
Tưởng Bạch Miên chờ vài giây, rồi vặn tay nắm, mở cửa ra.
Không chút chậm trễ, cô lập tức nhảy lên và lăn sang chỗ thang máy bên cạnh.
Pằng pằng pằng!
Tạch tạch tạch!
Tiếng súng liên tục vang lên từ cầu thang bên trên và bên dưới, cơn lốc đạn bao phủ cả không gian cửa vào lối thoát hiểm kia.
Nếu đám người Long Duyệt Hồng lỗ mãng mở cửa ra, giờ chắc chắn đã bị bắn thành cái sàng rồi.
Kiều Sơ bị khát vọng kỳ lạ và mãnh liệt này khống chế, hoàn toàn quên mất sử dụng Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp của thiết bị bộ xương ngoài.
Trong tiếng súng vang, Tưởng Bạch Miên lấy một quả lựu đạn chiến thuật giắt trên đai vũ trang, chuẩn bị kéo móc ném nó vào cửa vào lối thoát hiểm.
Cô tính toán xong quỹ đạo, định ném vào bức tường cho lựu đạn văng ngược lại, làm cho nó rơi xuống cầu thang bên dưới.
Đúng lúc này, tiếng súng ngừng.
Tưởng Bạch Miên lặng lẽ giắt lựu đạn chiến thuật về đai, một tay bưng súng phóng lựu, tay kia cầm khẩu Liên Hiệp 202, chăm chú cảm ứng các loại tín hiệu điện trong lối thoát hiểm.
"Người Vô Tâm ở bên trên đã rút lui, bên dưới thì bị quấy nhiễu, tín hiệu không rõ ràng cho lắm, nhưng tối đa chỉ còn khoảng hai tên..." Tưởng Bạch Miên nhanh chóng cung cấp thông tin.
Lúc này, nhận thức và khát vọng kỳ quặc rằng có một báu vật quý giá giấu trong lối thoát hiểm, bắt buộc phải lấy đến này đã hoàn toàn biến mất, Kiều Sơ cũng khôi phục bình thường.
Y ỷ vào việc có thiết bị bộ xương ngoài, có Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp, lăn mình vào trong lối thoát hiểm.
Sâu trong cầu thang đi xuống phòng máy dưới lòng đất, một bóng dáng đang nhìn lên trên.
Đây là một cô gái, bề ngoài trông hãy còn khá trẻ, khuôn mặt khá sạch sẽ, nhưng đôi mắt trắng nhiều mà đen ít, khá đục, và đầy tơ máu.
Cô ta cao chừng một mét sáu lăm, mặc một chiếc áo lông xơ xác khô quắt, từ trên xuống dưới sạch sẽ hơn những người Vô Tâm khác không ít.
Cô ta lẳng lặng đứng ở sâu trong bóng tối, hệt như hồn ma lượn lờ trong đêm tối, đang im lặng nhìn chằm chằm vào mục tiêu muốn giết.
Nếu không có Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp, Kiều Sơ căn bản không thể thấy rõ được dáng vẻ của cô ta.
Ngay trước khi Kiều Sơ phóng lựu đạn ra, vị người Vô Tâm này ấn tay một cái, nhảy thẳng xuống dưới, biến mất sâu bên dưới cầu thang.
"Là người Vô Tâm cao cấp mà đám người Ngô Thủ Thạch gặp phải sao?" Tưởng Bạch Miên dựa vào cửa, hỏi dò một câu.
Kiều Sơ khẽ gật đầu:
"Ừm."
"Phù, quả nhiên." Tưởng Bạch Miên thở hắt một hơi.
Lúc này, Long Duyệt Hồng cảm thán nói một câu như thể vừa sống sót sau tai nạn:
"May là người Vô Tâm không thông minh, nếu vừa nãy bọn họ trực tiếp bắn, không chờ chúng ta mở cửa, chúng ta cũng phải chết một nửa rồi."
Cửa gỗ màu đỏ sậm mở ra hai bên kia không cản được đạn.
Nhưng trong mắt người Vô Tâm, những kẻ vốn hành động theo bản năng, chướng ngại vật dường như chỉ có thể là chướng ngại vật, bắt buộc phải chờ nó mở ra.
"Giờ đừng có nói lời này, điềm gở." Bạch Thần nghiêng đầu liếc Long Duyệt Hồng một cá,i.
Khi nghe thấy những từ như "may mắn", "xui xẻo", "điềm gở", "vận mệnh", Long Duyệt Hồng luôn cực kỳ nhạy cảm, vì vậy anh ta lập tức ngậm chặt miệng lại.
Kiều Sơ liếc nhìn cầu thang tối om bên dưới, trầm giọng nói:
"Đi xuống thôi."
Y dừng lại một chút, ra lệnh:
"Các người đi trước."
Đã đến lúc phát huy tác dụng của con mồi.