Rầm! Trong tiếng cửa phòng đóng lại, Tương Bạch Miên đột nhiên cảm thấy không khí trở nên loãng hơn. Không, không phải loãng, mà là đặc lại, sền sệt như ngưng tụ thành thực thể, biến thành tấm sắt, khiến người ta không thể hấp thụ. Không những vậy, không khí như vậy còn đang co rút lại, giống như một đôi tay bằng sắt, muốn bóp lấy yết hầu Tương Bạch Miên, giống như từng tầng bùn đất, muốn vùi lấp người ta. Tương Bạch Miên cố sức quay đầu lại, thấy sắc mặt và biểu cảm của...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.