Xác nhận rõ mục đích thực sự của "Cha xứ" xong, cô lại hoài nghi chuyện thế lực nọ đang núp sau lưng "Thành Tối Sơ", hoặc có lẽ là, ý chí của viện Nguyên Lão "thành Tối Sơ".
Từ lâu, bọn họ đã muốn triệt để nuốt miếng thịt béo là thành Dã Thảo - nơi có quyền tự chủ cực lớn này.
Hứa Lập Ngôn lập tức nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói:
"Nếu chúng ta không thể giải quyết nhanh chóng vụ bạo loạn này, bọn họ sẽ có đầy đủ lí do tiến vào chiếm giữ nơi này, để bình ổn thế cục thay cho thế lực dưới tay mình."
Nói xong, hắn ta nghiêng đầu nhìn về phía chú Lưu:
"Điều đội máy bay không người, bắn phá một vòng tại hoang nguyên phía trước đội quân chính quy kia, nói rằng ở đây đã dẹp yên được loạn dân, mong bọn họ đừng nên đến gần để tránh ngộ thương."
"Ha ha, trận pháo hoa cỡ lớn này có thể sẽ khiến cả khách và chủ đều vui mừng đấy."
"Vâng, thưa thành chủ." Chú Lưu đáp lại một câu, sau đó nhắc nhở, "Sau đó thì nên dĩ hòa vi quý."
"Tôi biết rồi." Hứa Lập Ngôn tuy đang phẫn nộ nhưng không hề mất đi lí trí.
Đối với bọn họ, bất kể là từ mặt nào, từ tài nguyên có thể thu hoạch được hay những con đường thương mại có thể gia nhập, sự bảo hộ có thể nhận được hay là khảo nghiệm trên trình độ tự trị, ở lại "thành Tối Sơ' luôn là lựa chọn tốt nhất.
Thấy thế cục đã thay đổi, các loại công việc đang dần đi vào quỹ đạo, Tưởng Bạch Miên nháy mắt ra hiệu cho Thương Kiến Diệu.
Thương Kiến Diệu nhanh chóng đứng lên, thả cái loa nhỏ kia vào ba lô ngụy trang, nói:
"Bọn tôi còn có việc cần làm, đi trước đây."
"Đợi khi nào vụ bạo loạn được triệt để dẹp yên, nhất định phải tới tham gia vũ hội đấy nhé." Con cả của Triệu Chính Kỳ lưu luyến mời.
"Nếu như có rảnh." Đôi mắt của Thương Kiến Diệu như chiếu xạ ra lời hồi đáp.
Hứa Lập Ngôn nhìn trái nhìn phải:
"Các vị không phải là còn mang theo ba người nữa cơ mà? Không có xe di chuyển không tiện lắm đâu.
Người đâu, đưa chiếc xe việt dã được cải tạo đặc biệt có tính chất chống đạn lái đến cửa cho tôi."
Dặn bảo xong, hắn ta nhìn Thương Kiến Diệu, vẻ mặt thành khẩn nói:
"Xin đừng chê nhé."
"Vậy tôi không khách khí đâu." Thương Kiến Diệu cười đáp.
...
Chiếc xe việt dã quân đội màu xanh biếc có chức năng chống đạn từ từ rời khỏi phủ thành chủ, men theo đường phía bắc chậm rãi phóng về phía toàn nhà thị chính.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn nhóm Ngụy Ngọc, hỏi thăm Thương Kiến Diệu đang lái xe:
"’Chú hề suy luận" của anh có thể duy trì được bao lâu?"
Điều này quyết định thời gian bọn họ chạy khỏi thành Dã Thảo.
Lúc trước, trong khi truy tìm, bọn họ phát hiện ra mấy thành viên tiểu tổ Lôi Vân Tùng như Ngụy Ngọc.
Ban đầu, tình huống vốn là khó tránh khỏi một cuộc chiến đấu kịch liệt, rất có khả năng mang đến tử thương, nhưng đúng lúc này có Âu Dick tham dự, nhờ hỏa lực áp chế, tìm được cơ hội khiến cho đám Ngụy Ngọc rời vào ngủ sâu.
Bởi lúc ấy có không ít thủ vệ ở quanh đó, Tưởng Bạch Miên không để Thương Kiến Diệu sử dụng "chú hề suy luận" để xử lí phần sau, cũng không có trực tiếp đánh thức đám Ngụy Ngọc dậy, thử phá giải "thôi miên", hàn huyên nhận người quen.
Cô chọn biện pháp gây mê trình độ nông, mang về xử lí sau.
Thương Kiến Diệu vừa lái xe vừa hơi lắc lư thân thể, nói:
"Đã tạo được luận chứng tuần hoàn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chí ít cũng duy trì được mười ngày nửa tháng.
Dù trong cuộc sống bình thường có gặp phải những sự việc mâu thuẫn với "kết quả suy luận", chỉ cần không đặc biệt kịch liệt, cái loại hoàn toàn trái ngược ấy, thì cũng sẽ bị luận chứng tuần hoàn che dâu, trở thành vốn tích lũy, cho đến khi đạt được đến đường giới hạn."
"Vậy thì tốt rồi."
Tưởng Bạch Miên gật đầu một cái, sau đó tò mò hỏi, "Anh chỉ để cho bọn họ coi anh như anh em, bị tinh thần của anh làm cho cảm động, lựa chọn hỗ trợ. Điều này vốn không có liên quan gì nhiều đến cuộc sống thực tế, tỉ lệ xuất hiện phản lệ tương đối thấp. Nếu như, nếu như mãi vẫn không có phản lệ, thì sẽ thế nào?"
"Thì phòng họp quý tộc sẽ biến thành phòng quan hệ hữu nghị thôi." Thương Kiến Diệu nghiêm túc đưa ra suy đoán.
Tưởng Bạch Miên bật cười một tiếng:
"Khả năng này không lớn. Trong hiện thực, bọn họ kiểu gì chả có mâu thuẫn, theo thời gian trôi đi, sớm muộn cũng sẽ phát hiện điều không ổn."
Nói đến đây, Tưởng Bạch Miên nghiêng người sang, nhìn Thương Kiến Diệu, nghiêm túc hỏi:
"Chuyện vừa rồi, anh cảm thấy mình có chỗ nào làm chưa đúng không?"
Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tôi hẳn nên tách cô ra trước."
Tưởng Bạch Miên lườm một cái:
"Đó mới là lựa chọn sai lầm."
Cô thở dài, bất đắc dĩ nói:
"Trước khi làm gì, chí ít anh cũng nên ra hiệu cho tôi, đừng có đột nhiên tập kích."
"Nếu lúc đó tôi mà phản ứng chậm một chút là thực sự sẽ chết người đó."
"Được." Thương Kiến Diệu đồng ý
Bọn họ trở lại ngõ hẻm bên cạnh tiệm súng A Phúc, trật tự trong thành đã khôi phục sơ bộ, chướng ngại vật ngăn trong sân đã được dọn sạch.
Bố trí xong xuôi cho đám Ngụy Ngọc, bọn họ không ra ngoài mà chỉ ở rịt trong phòng, nghe tiếng súng lác đác vang lên.
Đến tầm năm giờ chiều, sắc trời chậm rãi tối xuống, thành Dã Thảo rốt cuộc đã khôi phục ổn định.
Đám người Thương Kiến Diệu chia làm hai tổ, ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới phố nam, xác nhận trạng thái trước mặt.
Lúc này, trước nhiều cửa hàng bị phá rách nát đều có người ngồi đó, bọn họ khom lưng nhìn mặt đất, khe khẽ khóc nhỏ, hoặc nhìn về mặt đường phía trước, lặng lẽ rơi lệ.
Trên đường, khắp nơi đều là quân thủ thành đi tuần tra, rất nhiều công dân và dân du cư đang hối hả đi hỗ trợ thu dọn thi thể để có thể thu được nhiều đồ ăn hơn.
Từng xác người bị kéo đi, để lại trên mặt đất những vệt máu đỏ gay mắt.
Long Duyệt Hồng đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút lạnh lẽo, bèn vô thức ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Đám mây đen sà thấp xuống, từng viên nước đá vụn trong suốt hạ xuống, càng ngày càng nhiều.
Long Duyệt Hồng kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, vừa giơ tay phải ra đón vừa khe khẽ nói:
"Tuyết rơi..."