"Người kia đi đâu rồi?" Thương Kiến Diệu nhảy cẫng lên, trong giọng nói mang theo sự mừng rỡ. Ánh đèn huỳnh quang trong phòng trở lại độ sáng bình thường có nghĩa là trong căn phòng này và căn phòng bên cạnh chỉ còn lại một mình anh. "Đi rồi?" Tương Bạch Miên vô cùng kinh ngạc. Theo cô thấy, nếu căn phòng kỳ quặc như vậy, chuyện cũng sẽ không dễ giải quyết. Thương Kiến Diệu phấn khởi nói: "Tôi thử đi mở cửa, cô đợi năm phút nữa rồi liên lạc lại." Câu sau sao nghe quen tai thế nhỉ... Tương Bạch Miên
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.